Thanh Tâm, hôm nay ca ca ta lại dạy ngươi một bài học miễn phí, đó chính là phải nhìn rõ hiện thực, đừng để đầu óc nóng lên là hành động theo cảm tính, bằng không ngươi sẽ hại chết tất cả mọi người.
Hiện tại, ngẫm cho kỹ lại, một bên là đồng đội sinh tử có nhau của ngươi, một bên là nữ nhân đáng thương, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi, ngay cả Lạc Thanh Tâm cũng thế.
Bởi vì điều Lục Tử Minh nói là sự thật.
Dù cho có thể thắng, mọi người cũng sẽ trọng thương, ở táng địa mà bị trọng thương thì chỉ có thể bán linh tính đi khách sạn dưỡng thương.
Một ngày một phần trăm linh tính, nếu trong vòng hai mươi ngày thương thế không khỏi, sẽ rơi xuống tam giai.
Sau khi rơi xuống tam giai, đừng nói ra ngoài giết quỷ, ngay cả đi ra cửa khách sạn cũng không làm được, chỉ có thể ở khách sạn chờ chết.
Lúc này mọi người cũng hiểu, vì sao thân là ngũ giai nhưng Lục Tử Minh không lựa chọn trực tiếp động thủ, mà là gạt người.
Bởi vì mặc dù hắn ta có thể giết chết tất cả mọi người thì cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn linh tính, thậm chí còn có thể bởi vì giết người mà phá hư quy tắc ngầm, đắc tội những người khác trong trấn Bạch Thạch, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Tình cảnh lâm vào thế giằng co.
Sau một lát giằng co, sát ý trên người Lạc Thanh Tâm tiêu tán, hàn khí bốn phía cũng chậm rãi biến mất, nhiệt độ dần dần tăng lên.
"Lục Tử Minh, ta sẽ không bỏ qua đâu, hôm nay không được vậy thì ngày mai, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi."
"Tổng đội trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi tổng đội trưởng, từ nay về sau, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Lý Hiếu Nho nói xong, còn lấy đao cắt rách áo ngoài của mình.
Mặc dù Hùng Thiên Quảng không nói gì, nhưng trong mắt chàng trai thích ru rú xó nhà này lại xuất hiện lửa giận khó có thể đè nén.
Cơn giận này còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc hắn ta chơi game.
"Hưu ca, chúng ta đi thôi." Lý Hiếu Nho trầm giọng nói.
Bọn họ đã bị Lục Tử Minh làm cho ghê tởm, cho dù có chết, họ cũng sẽ không vào ở phòng chứa củi, cung cấp thêm một chinh một cắc cho hắn ta.
Phương Hưu không nói gì mà bình tĩnh nhìn chằm chằm Dương Minh vẫn bị vây trong trạng thái im lặng.
Trạng thái lúc này của Dương Minh không đúng lắm, hắn ta như đang đứng ở giữa đất trời, lại tựa như không tồn tại, hoàn toàn dung nhập vào trời đất.
Hắn ta không có di chuyển, mà đứng im tại chỗ như người gỗ, biểu vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến lạnh tanh.
Nhưng hắn ta càng bình tĩnh như thế, càng làm cho người ta cảm thấy sự kìm nén bị dồn nén đến cực hạn bắt đầu cuồn cuộn như sóng ngầm.
"Dương... Dương Minh?" Lý Hiếu Nho nhận ra trạng thái của Dương Minh có chút không đúng, thử gọi một tiếng.
Nhưng Dương Minh như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Lục Tử Minh, trong mắt dường như có gì đó đang trào dâng.
Lục Tử Minh trêu tức: "Hiện tại các ngươi mắng ta, kỳ thị ta, nhưng sớm muộn các ngươi đều sẽ trở thành người như ta, ngày này sẽ không tới quá muộn."
Bỗng dưng, Dương Minh mở miệng, hắn ta chăm chú nhìn Lục Tử Minh, ngữ khí lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy xa lạ, giống như thay đổi thành một người khác.
"Hưu ca, ta có thể giết hắn ta không?"
Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn ở đó.
Lục Tử Minh sửng sốt, sau đó cười to: "Ngươi? Giết ta? Ngươi có muốn nghe lại xem mình nói gì không?
Chỉ là một tứ giai sơ kỳ thôi, ngươi là muốn làm ta cười chết, sau đó kế thừa tiền của ta sao?"
Nghe những lời trào phúng ấy, trên mặt Dương Minh không hề thay đổi, hắn ta đang chờ, chờ một đáp án của Phương Hưu.
Phương Hưu nở nụ cười.
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn biết rõ vì sao Dương Minh hỏi ý kiến của mình.
Điều Dương Minh lo lắng không phải có đánh thắng hay không, mà là sau khi đánh xong, có thành ảnh hưởng đối với mọi người hay không.
Từ đầu đến cuối hắn ta không suy nghĩ tới sinh tử của mình, mà là sợ liên lụy mọi người.
Cho nên Dương Minh đang chờ một đáp án của Phương Hưu.
Đó chính là trong tương lai, có thể xuất hiện một ít ảnh hưởng không thể vãn hồi hay không.
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.
"Ừ, giết đi."
Bình tĩnh như cũ, thản nhiên như cũ, không hề để mắt tới một ngự linh sư ngũ giai như cũ.
Lục Tử Minh không ngừng cười to, hắn ta cảm giác thế giới này rất hoang đường, từ bao giờ một con kiến hôi tam giai và một kẻ yếu tứ giai cũng dám thảo luận sinh tử của cường giả ngũ giai?
Ta có thể giết hắn ta không?
Được.
Thật sự là cười chết người.
Chỉ là Lục Tử Minh không có chú ý tới, sau khi Phương Hưu nói xong có thể, ánh mắt Dương Minh thay đổi, chứa đầy sát ý lạnh lẽo, trở nên vô cùng rét lạnh.
Đám người Lạc Thanh Tâm cũng dừng bước, chậm rãi nhìn về phía Lục Tử Minh.
"Ha ha ha... Các ngươi không biết trời cao đất rộng…"