Tiếng cười điên cuồng của Lục Tử Minh dừng lại.
Lĩnh vực triển khai. Thiên địa mượn lực!
Thiên địa bốn phía như có kim quang dâng lên, vô cùng sáng chói, tụ hội lại trên người Dương Minh.
Lúc này Dương Minh tựa như thiên thần hạ phàm, cả người hóa thành tia sét vàng, trực tiếp phóng về phía Lục Tử Minh.
Keng!
Tiếng kim loại giao động kịch liệt nổ vang.
Lục Tử Minh lộ vẻ hung tàn giơ kiếm, chống đỡ một đao của Dương Minh.
Ánh sáng tâm linh rực rỡ với kim quang giao nhau.
"Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là phải không biết trời cao đất rộng thế nào, ngươi mới có dũng khí ra tay với ta?"
"Giết ngươi, cũng cần dũng khí sao?" Giọng nói lạnh lùng của Dương Minh vang lên.
Đúng lúc này, trong sân lại vang lên vài giọng nói cùng với linh tính chấn động kịch liệt khuếch tán ra.
Triển khai lĩnh vực. Băng Phong Linh Vực!
Lĩnh vực triển khai. Vô hạn phân tranh!
Triển khai lĩnh vực. Thung lũng… triệu hoán sư!
"Ta là một ngự linh sư hệ cường hóa, ta là một ngự linh sư hệ cường hóa, tất cả các ngươi…"
Sức mạnh lĩnh vực cuồng bạo quét ngang toàn trường, gần như muốn xé rách góc thiên địa này.
Sắc mặt Lục Tử Minh bỗng nhiên trở nên khó coi.
"Trời sắp tối rồi, ngay cả một vạn minh tệ các ngươi cũng không lấy ra được, mà còn muốn giết ta?"
"Các ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi không biết một khi linh tính tiêu hao quá nhiều, các ngươi đều sẽ chết!"
"Giết người mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Phương Hưu bình tĩnh nói, giây tiếp theo, hắn chắp tay lại, linh tính điên cuồng tuôn trào.
Thống khổ hiện ra… Thi Hồ!
Rào rào......
Hồ nước u ám lạnh như băng từ bốn phương tám hướng vọt tới, bên trong thi thể tái nhợt nổi lơ lửng, điên cuồng phóng về phía Lục Tử Minh.
“Cái gì! Vậy mà lại là thi hồ!” Lục Tử Minh đột nhiên biến sắc.
Đối mặt với lĩnh vực của mấy vị tứ giai, hắn ta không biến sắc, nhưng khi nhìn thấy thi hồ xuất hiện, hắn ta có chút luống cuống.
Tứ giai chung quy chỉ là tứ giai, nhưng Thi Hồ lại là sự tồn tại vượt qua tứ giai.
Mặc dù hắn ta là cường giả ngũ giai, nhưng rơi vào trong thi hồ, hắn ta chưa chắc có thể sống sót.
Hắn ta muốn tránh né theo bản năng, nhưng mà phạm vi bao trùm của thi hồ quá lớn, trực tiếp bao vây hắn, hoàn toàn không thể tránh.
Lục Tử Minh điên cuồng thắp ánh sáng tâm linh, không ngừng chống cự sự xâm lấn của thi hồ.
Khi song phương tiếp xúc, hắn ta sửng sốt, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không phải bản thể của Thi Hồ.
Nếu là bản thể của Thi Hồ, linh tính của hắn ta cũng bị áp chế.
Nhưng tình hình vẫn không hề khả quan, mặc dù không phải bản thể của thi hồ, nhưng lại có khả năng áp chế giống với thi hồ, chẳng qua chỉ yếu hơn một chút.
Khi nước hồ tới gần người, ánh sáng tâm linh của Lục Tử Minh cũng ảm đạm đi không ít.
Điều này làm cho lòng hắn ta chùng xuống, không ngờ Phương Hưu mới chỉ tam giai, lại có thể điều động sức mạnh ở đẳng cấp cao.
Cùng là áp chế, nếu như là chúng sinh bình đẳng của Tiếu Chấn Hoa không có chút tác dụng nào dưới ánh sáng tâm linh.
Nhưng Thi Hồ ở đẳng cấp cao hơn, mặc dù sức mạnh yếu bớt, nhưng vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng đối với ánh sáng tâm linh.
Thừa dịp Lục Tử Minh bị áp chế, công kích của mọi người nuốt chửng hắn ta trong nháy mắt.
Nhưng mà, dù cho sức mạnh lĩnh vực cuồng bạo cỡ nào cũng không thể đánh vỡ ánh sáng tâm linh chứ đừng nói tới tạo thành ra thương tổn với hắn ta.
Cảnh tượng như vậy, không khỏi làm cho mọi người nhớ tới Joker.
Năm đó khi đối mặt với Joker, họ cũng bất lực như vậy, cho dù ngươi dùng hết toàn lực cũng không thể đánh vỡ ánh sáng tâm linh.
Đối với tứ giai, quả nhiên ngũ giai đã biến chất.
Có thể nói trời sinh đứng ở thế bất bại, kể cả năng lực cả ngươi có lợi hại cũng không thể nào đánh được, trừ phi ngươi vận dụng sức mạnh ở đẳng cấp cao hơn.
Nhưng mà mọi người không sợ hãi chút nào, bởi vì không phải bọn họ chưa từng đánh với cường giả ngũ giai.
Trong lĩnh vực, giọng nói phẫn nộ của Lục Tử Minh vang ra..
“Các ngươi! Thành công chọc giận ta rồi!”
Bùm!
Một kiếm khí khó có thể tưởng tượng phóng lên cao, vẻn vẹn một kiếm thôi đã đủ san bằng tất cả công kích.
Ngay cả Dương Minh vẫn luôn đánh cận thân cũng bị bay ra ngoài.
Thân mình Lục Tử Minh chậm rãi đi ra từ trong dòng năng lượng cuồng bạo, kiếm quang trong mắt hắn ta rực rỡ, một luồng khí thế che trời lấp đất liên tục trào ra khỏi người hắn, tràn ngập cả thiên địa.
Trường kiếm trong tay cũng phát ra tiếng kêu như rồng gầm, giờ khắc này, hắn ta giống như thần trong kiếm, tiên trong kiếm!
Kiếm khí vừa dày vừa lạnh tràn ngập, khiến làn da mọi người mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.