Phương Hưu cũng không để ý đến sự uy hiếp của đối phương, mà hắn bình tĩnh tiếp tục nói: “Ta còn một câu hỏi cuối cùng.”
Đôi mắt thanh tú của Trầm Linh Tuyết ngay lập tức nheo lại, ánh mắt không có hảo cảm, nàng ta nói: “Ngươi vẫn chưa xong ư?”
Phương Hưu không nhìn ánh mắt của đối phương mà chỉ vào bên cạnh mình, hắn nói: “Các ngươi có thấy lão bà của ta không?”
Lời hắn vừa dứt, Trầm Linh Tuyết đang bực bội bỗng sửng sốt, nàng ta nhìn thấy bên phải của Phương Hưu trống trơn, rồi lại nhìn xung quanh, căn bản nàng ta không phát hiện ra người được gọi là lão bà kia.
Lý Văn Hạo cũng kinh ngạc:
“Phương Hưu người đang nói cái gì vậy, trong báo cáo nói ngươi không có lão bà, thậm chí cả bạn gái cũng không có.”
“Các ngươi không nhìn thấy sao? Hay là giả bộ không nhìn thấy?” Vẻ mặt Phương Hưu bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhất thời, không khí trong phòng trở lên kì lạ.
Tim của Lý Văn Hạo đập thình thịch, hắn ta hoài nghi trạng thái tinh thần của Phương Hưu không bình thường.
Chắc chắn là như vậy, một người bình thường sau khi trải qua sự kiện quỷ dị sao có thể bình tĩnh như thế? Hơn nữa hắn còn bị sức mạnh của quỷ dị ăn mòn tâm linh, trở thành ngự linh sư, trạng thái vốn không ổn định.
Hai thứ cùng đè nặng, biểu hiện bình tĩnh của Phương Hưu như thế là không bình thường.
Hiện tại, hắn còn hỏi người khác có nhìn thấy lão bà của hắn không?
Ngươi độc thân có lão bà hay không, trong lòng ngươi lại không rõ sao?
Phương Hưu này không chỉ có vấn đề về tinh thần, thậm chí còn nghiêm trọng hơn ngự linh sư bình thường, hắn lại có thể sinh ra ảo giác.
“Phương Hưu, ngươi đang đùa chúng ta đấy à?” Đột nhiên Trầm Linh Tuyết nổi giận.
Phương Hưu nhìn qua thấy Trầm Linh Tuyết đang nổi giận đùng đùng, cảm thấy đối phương không giống đang giả bộ, nhưng cũng không sao, hắn còn có sự chuẩn bị.
Chỉ thấy hắn quay người nhìn lão bà của mình, bốn mắt nhìn nhau.
“Lão bà, ta nhìn thấy ngươi.”
“Ngươi nhìn thấy ta!!”
Một âm thanh vừa kìm nén vừa vui mừng vang lên.
Bộp!
Cả Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo đều đứng dậy, vẻ mặt bọn họ nhìn sang bên phải Phương Hưu như đang nhìn thấy quỷ.
Nơi đó vốn dĩ không có người, đột nhiên một mỹ nữ mặc váy ngủ bằng lụa màu xanh nhạt từ trong không khí xuất hiện.
Nhưng làn da trắng lạnh của người đẹp bắt đầu nứt ra như sứ, vết nứt lít nhít dày đặc, trong chớp mắt, vô số vết nứt đen dày đặc lan khắp toàn thân nàng, khiến toàn thân nàng giống như đồ sứ vỡ.
Trong vết nứt đen truyền đến tiếng nước chảy, máu đỏ tươi ngọ nguậy như sâu từ vết nứt chảy ra.
Mái tóc dài mượt của lão bà bắt đầu chuyển động như những con rắn đen xoắn lại, nhảy múa điên cuồng trong không trung.
Lúc này cái miệng hình quả anh đào của nàng đã ngoác đến tận tai, răng nanh đều đặn đã trở thành chiếc răng cưa, bên trong miệng nàng còn có một cái miệng, tựa như có một cái miệng mọc lên trong cổ họng.
“Quỷ dị!” Trầm Linh Tuyết kinh hãi hét lên: “Chết tiệt! Phương Hưu rốt cuộc ngươi là ai, rõ ràng lão bà của ngươi là quỷ dị!”
Phương Hưu nhíu mày, bây giờ mới có thể nhìn thấy sao?
Hoá ra là bởi vì ta “nhìn thấy” lão bà, do đó tạo môi trường trung gian, khiến lão bà vốn dĩ hư ảo hiện ra, thế nên hai người Trầm Linh Tuyết mới nhìn thấy.
Cũng giống như bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn trước đây, lúc đầu chỉ có hắn nhìn thấy, nhưng sau này nó thành hiện thực, hòa vào văn phòng bất động sản, tất cả đồng nghiệp của hắn đều có thể nhìn thấy.
Điều này cũng có nghĩa là việc “nhìn thấy” quỷ dị không có liên quan đến ngự linh sư, cho dù là người thường hay là ngự linh sư đều không thể nhìn thấy quỷ dị ở khắp nơi.
Nếu nói Triệu Hạo không nhìn thấy thì bởi vì hắn quá yếu, thì Trầm Linh Tuyết xuất thân từ cục điều ra không thể nào không nhìn thấy.
Có lẽ… toàn bộ thế giới chỉ có hắn có thể nhìn thấy.
Điều này làm cho lòng Phương Hưu trầm xuống, hắn không muốn có năng lực đặc thù này, không ai thích cảm giác trên đường bị quái vật vây quanh, nếu bị phát hiện, hắn sẽ chết.
Giống như lúc nào bản thân cũng đi trong rừng dao, tinh thần luôn phải cảnh giác cao độ, nếu không cẩn thận sẽ bị những con dao hỗn loạn đó cắt thành từng mảnh.
“Khà khà khà…nhân loại!” Miệng lão bà phát ra tiếng cười rùng rợn.
Trầm Linh Tuyết thấy vậy, lập tức hành động, nàng ta xòe đôi bàn tay trắng nõn mềm mại ra, không khí đột nhiên vặn vẹo, hai ngọn lửa kỳ lạ bùng lên trên tay nàng ta, nhiệt độ trong phòng tăng lên, ngay cả rèm cửa và ghế sofa cách đó không xa cũng tự nhiên cháy rụi.
Có thể nhìn thấy được nhiệt độ của ngọn lửa rất cao.
Hai luồng lửa mãnh liệt bị Trầm Linh Tuyết vung ra.
Nàng ta đánh mạnh về phía lão bà.