Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 56 - Chương 56: Đây Là Thứ Có Thể Xem Mà Không Mất Tiền Sao ?

Chương 56: Đây là thứ có thể xem mà không mất tiền sao ? Chương 56: Đây là thứ có thể xem mà không mất tiền sao ?

Phừng!

Ngọn lửa mãnh liệt nổ tung trên người lão bà nhưng ngọn lửa kia như gặp phải nước lạnh, trong nháy mắt, nó đã bị dập tắt, lão bà không thương tổn gì.

“Gì cơ!!” Trầm Linh Tuyết đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin: “Thế mà không bị thương sao? Chạy mau!”

Nàng ta đã ý thức được rằng mình không thể nào đối phó lại quỷ dị trước mắt nên quay đầu muốn trốn nhưng vào đúng lúc này.

Bàn tay nhỏ bé trắng bệch của lão bà nhẹ nhàng vung lên không trung.

Không khí như bị gì đó bóp méo, chỉ thấy đầu của hai người Trầm Linh Tuyết đang định chạy trốn trực tiếp rơi ra khỏi cổ, chỗ bị gãy bóng loáng như gương.

Soạt!

Phương Hưu không hề do dự, trực tiếp nhào tới chỗ thi thể của hai người Trầm Linh Tuyết, sau đó vội vàng tìm kiếm trên thi thể đối phương.

“Lão công, ngươi đang tìm gì vậy?”

Giọng nói dịu dàng của lão bà vang lên bên tai Phương Hưu.

Phương Hưu không để ý, tiếp tục tìm kiếm bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Sau đó cơn đau nhức đánh úp lại, trước mắt hắn tối sầm, ý thức trở nên mơ hồ.

...

...

Đếm tối, sao trời dày đặc.

Phương Hưu đứng trước cửa nhà mình, lúc này là điểm nút hắn ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, vừa về đến nhà.

“Ồ? Thời điểm chết đi sống lại không thay đổi sao? Xem ra lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là một điểm nút, khi trở về, dùng dao phẫu thuật thử giết lão bà cũng được xem như là tiến vào điểm nút tiếp theo. Trước khi không có sự kiện quỷ dị mới xảy ra, điểm nút sẽ không thay đổi.

Vậy thì tám giờ bốn mươi phút sáng mai chính là thời gian cục điều tra đến, là thời điểm để cho năng lực tiên tri xuất hiện trước mắt mọi người.”

Phương Hưu dự định bắt đầu kế hoạch của mình, nếu đã biết cục điều tra tồn tại, vậy thì không có lý do gì mà hắn không đi lợi dụng.

Dù sao thì chỉ dựa vào một mình hắn mà muốn làm cho quỷ dị toàn thế giới cảm thấy đau khổ là chuyện không có khả năng, nhất định phải mượn sức từ bên ngoài.

Rầm!

Hắn vừa mở cửa và nhà, không thèm nhìn lão bà mà đi tới phòng ngủ, sau đó mở máy tính ra xem diễn đàn quỷ dị toàn cầu.

Thứ này là đồ lần trước Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo cho hắn, mặc dù trước mắt hai người này còn chưa xuất hiện nhưng trang web này đã được Phương Hưu ghi nhớ.

Mở trang web ra, đập vào mắt là đầu lâu gần như chiếm hết toàn bộ màn hình, đợi đầu lâu chậm rãi biến mất, giao diện màu đỏ sậm lộ ra.

Bên trong chia làm rất nhiều mảng, khu Âu Mỹ, khu Châu Á, khu Nhật Bản, khu nội địa...

Mỗi một mảng còn phân ra nhiều loại như quỷ dị, ngự linh sư, quý khí, giải thưởng...

Phương Hưu nhanh chóng xem các bài đăng, trong lòng nảy sinh hứng thú cực lớn bởi vì trong đó rất có khả năng ẩn chứa chân tướng của thế giới cũng như chân tướng của quỷ dị.

Mặc dù chưa chắc đã được thấy hết nhưng ít nhất cũng sẽ nhanh hơn hắn tự mình tìm tòi.

Chỉ là khi hắn mở bài đăng về nguồn gốc của quỷ dị, một khung nhắc nhở bắn ra, bên trên viết số dư không đủ, mời bổ sung thêm.

Phương Hưu nhìn xuống phía dưới cùng của bài đăng, một chuỗi số không đập vào mắt.

Hắn tính sơ qua, muốn xem bài đăng này cần tốn một triệu.

Điều này khiến hắn – cái người chỉ có mấy trăm lẻ trong thẻ ngân hàng câm nín.

Sau đó hắn nhìn các bài đăng khác, không hề ngoại lệ, rẻ thì một, hai chục nghìn, bài nào hơi liên quan đến bí mật thì phải hơn cả triệu, thậm chí còn có hơn chục triệu.

“Đây là thế giới của ngự linh sư (kẻ có tiền) sao?” Phương Hưu rầu rĩ nói.

Sau khi cảm nhận được sự nghèo khó của bản thân, Phương Hưu càng quyết tâm muốn giả vờ biết trước tương lai, hắn muốn lợi dụng năng lực này để thu về lợi ích lớn nhất, nếu không, đến cả lướt diễn đàn hắn cũng không lướt được.

Bất đắc dĩ, Phương Hưu chỉ đành mở mục cơ bản trong nước, bài đăng bên trong đều là một vài kiến thức không có giá trị, còn có rất nhiều tin không chính cống chẳng biết là thật hay giả, thậm chí còn có người viết bài bốc phét.

Hắn nhìn bài đăng xếp nhất trên bảng xếp hạng, tiêu đề là ta thức tỉnh năng lực khống chế thời gian.

“Khống chế thời gian sao?” Bài đăng này khiến lòng Phương Hưu nặng nề, nếu như người sở hữu năng lực thời gian xuất hiện rồi, giá trị của năng lực tiên tri mà hắn có sẽ giảm mạnh.

Hắn mở ra xem, chỉ thấy trên bài đăng viết: “Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, một tia sét đột nhiên vang lên, cuồng phong cuồn cuộn, trăng máu dâng lên...”

Sau khi xem xong một nghìn chữ miêu tả, cuối bài đăng viết: “Cứ thế, ta thức tỉnh năng lực khống chế thời gian, không giống tạm dừng thời gian hay đảo ngược thời gian như trong tác phẩm điện ảnh, năng lực của ta là... lãng phí thời gian!

Ví dụ như xem xong bài đăng này, ngươi đã bị ta làm lãng phí năm phút thành công.”

Bình Luận (0)
Comment