Táng Địa dựa vào chỗ ở để nô dịch mọi người, Thao Thiết xuất hiện có thể nói là hoàn mỹ tránh được quy tắc này.
Có Thao Thiết không chỉ dừng chân không tốn tiền, hắn còn có thể kiếm được một lượng lớn minh tệ, thật có thể nói là chỉ vào không ra.
Bên ngoài.
Lúc này trấn Bạch Thạch đã hoàn toàn biến thành địa đàng quỷ dị, khắp nơi tràn ngập sương mù xám nồng đậm, mà trong sương mù xám, vô số quỷ dị xà trùng đang nhúc nhích.
Ngoại trừ quỷ dị xà trùng ra, còn có mấy đạo thân ảnh ẩn chứa sức mạnh khủng bố cực hạn, giống như tang thi đi lại không mục đích.
Mà những thân ảnh khủng bố này truyền đến hơi thở quỷ dị, rõ ràng là cấp S.
Bỗng dưng, Thao Thiết đang điên cuồng ăn, làn da dưới chân, lại mơ hồ hiện ra một khuôn mặt người!
Ngay sau đó là hình dáng cơ thể người.
Đường nét kia càng ngày càng nổi bật, cuối cùng trực tiếp từ trong thịt thối Thao Thiết đi ra.
Chính là Phương Hưu.
Phương Hưu xuất hiện tronh sương mù xám nồng đậm, tham lam hút một hơi sương mù xám, chỉ cảm giác thần thanh khí sảng, cái loại cảm giác như cá gặp nước hắn như thể sinh ra đã thuộc về nơi này.
Miệng Thao Thiết phía trên tay trái, giống như Thao Thiết phía sau, điên cuồng cắn nuốt sương xám, cùng với quỷ dị xà trùng bốn phía.
Mọi người cần cảng tránh gió nghỉ ngơi, để khôi phục linh tính, nhưng hắn không cần.
Đối với hắn mà nói, ở bên ngoài, là thời điể. khôi phục nhanh nhất.
Thật vất vả đi tới thiên đường quỷ dị, đương nhiên hắn không chịu lãng phí một chút thời gian, hắn muốn đại khai sát giới!
Bùm!
Hắc viêm ngập trời từ trên người hắn cuồng bạo dâng lên, xông thẳng lên trời, mặt quỷ dữ tợn hiện lên trên mặt, đôi mắt và tóc đều khôi phục bộ dáng vốn có.
Từ khi hắn lên tam giai tới nay, hắn đã sớm dung hòa toàn bộ quỷ dị trong cơ thể, cho nên nói, huyết đồng, tóc bạc mới là bộ dáng chân chính của hắn, bởi vì đó là một bộ phận trên thân thể của hắn.
Sau một khắc, hai cánh lửa đen chậm rãi xòe ra sau lưng hắn, thoáng vỗ cánh, oanh!
Mặt đất dưới chân rạn nứt, cuồng phong nổi lên bốn phía, hóa thành từng đạo khí lưu, cuốn theo sương mù xám bay ra bốn phương tám hướng.
Mà thân ảnh Phương Hưu phóng thẳng lên trời, biến mất trong sương mù mờ mịt.
Thời điểm săn bắn!
...
...
Ngày hôm sau.
Một cảnh thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy sương mù xám nồng đậm kia lại bắt đầu chậm rãi nhạt đi, mà quỷ dị vô cùng vô tận lại theo sương mù xám rút đi như thủy triều.
Trong trấn Bạch Thạch bộc phát ra một loại dao động thần bí, mịt mờ nào đó, đuổi hết tất cả quỷ dị nhao nhao.
Mà lúc này Phương Hưu, đã chiến đấu hăng hái một đêm.
Hắn không ở bên trong trấn Bạch Thạch mà là đi ra ngoài Bạch Thạch.
Nói đến quỷ dị nhiều thì phải kể đến bên ngoài.
Thậm chí, vì tăng hiệu suất, hắn còn đặc biệt để Thao Thiết ở xa xa, cho nó đỡ phải tranh giành quỷ dị với mình.
Trong một đêm này, hắn giết không ít quỷ dị, nhưng đồng dạng cũng bị quỷ dị giết chết không ít lần.
Nhưng mà những việc này đều không quan trọng, quan trọng là, ở Táng Địa, hắn giống như động cơ vĩnh cửu, người khác chiếm giết càng nhiều thì linh tính càng ít đi, mà hắn chém giết càng nhiều linh tính lại càng nhiều.
Có thể tùy ý tiêu sài linh tính, từ đầu đến cuối đều dùng không hết.
Thao Thiết cũng như vậy, hoàn toàn là nuôi thả, từ đầu đến cuối đều không cần cung cấp linh tính để duy trì sự tồn tại của nó, nó có thể tự cung tự cấp, thậm chí thân hình còn to hơn hai phân.
Cuối cùng, Phương Hưu thống kê một cách giản lược, bản thân mình cả đêm đại khái giết được mười vạn quỷ dị, trong đó số lượng lớn là cấp B, thậm chí có cả cấp A.
Hắn cũng gặp được không ít quỷ dị cấp S, thậm chí là trên cấp S, nhưng mà hắn không đi trêu chọc vào, bởi vì hiệu suất quá thấp.
Giết một con quỷ dị cấp S có lẽ mất khoảng nửa ngày, nhưng lãng phí thời gian, cùng với số lần tử vong, còn không bằng giết thêm mấy con quỷ dị cấp thấp.
Còn quỷ dị trên cấp S, thì vốn dĩ không cần nghĩ, không chỉ không giết được con nào, ngược lại bị đối phương tìm đến cửa, giết rất nhiều lần.
Riêng bản thân hắn đã giết được mười vạn, càng không cần nói đến Thao Thiết.
Những quỷ dị bị Thao Thiết ăn trong đêm này, ít nhất đổi được bốn trăm vạn tiền âm phủ!
Vì sao lại nhiều như vậy ư, bởi vì không phải chỉ có một con Thao Thiết ăn.
Ban đầu là một con Thao Thiết, sau khi linh tính của Phương Hưu tràn đầy lại, hắn lập tức triệu hồi ra thêm một con, sau đó linh tính tràn đầy lại, lại triệu hồi, cứ lặp lại như vậy.
Đêm nay, ước chừng hắn triệu hồi ra bốn con Thao Thiết.
Bốn con Thao Thiết được hắn phái ra bốn phía đông tây nam bắc, hiệu suất giết quỷ dị tăng lên đến cực đại.
Chính bởi vì như thế, chỉ trong một đêm mà hắn đã kiếm được hơn 400 vạn tiền âm phủ.
Tiền âm phủ kiếm được dễ dàng quá, thế nên khiến cho Phương Hưu có đôi khi cũng nghi ngờ, vì sao những người tiến vào Táng Địa đã nhiều năm lại kiếm không nổi một trăm triệu?