Một ngày bốn trăm vạn, ngày mai lại triệu hồi ra thêm bốn con, vậy một ngày là tám trăm vạn.
Chẳng mấy mà không chỉ kiếm đủ một trăm triệu, cho dù mua toàn bộ trấn Bạch Thạch cũng đủ.
Tình huống hiện tại của Phương Hưu ở Táng Địa mà để cho những người khác biết, chắc chắn sẽ ghen ghét đến từng tế bào.
Người khác liều sống liều chết một ngày kiếm mười vạn, sau đó tiêu tốn mười vạn để có chỗ dừng chân, một đồng cũng không tiết kiệm được.
Hắn thì ngược lại, không chỉ không tiêu tốn lấy một đồng, ngược lại còn trong một ngày kiếm được mấy trăm vạn, đúng là đào mỏ mà.
Giết quỷ dị cả đêm, Phương Hưu tính nghỉ ngơi một chút, trở lại trấn Bạch Trạch đổi một ít tiền âm phủ.
Tiền âm phủ cũng không phải tự nhiên xuất hiện, mà cần phải đến hiệu cầm đồ để đổi, cụ thể là đổi như thế nào thì hắn vẫn chưa biết.
Hơn nữa, hắn lần này đến Táng Địa, cũng không phải đơn thuần là vì săn giết quỷ dị, hắn còn muốn tìm kiếm bí mật của Táng Địa, cùng với dấu vết Chu Thanh Phong để lại.
Rất rõ ràng, cho dù là trấn Bạch Thạch, hiệu cầm đồ, khách sạn Duyệt Lai đều ẩn chứa không ít bí mật.
Còn có những gì bọn người Lạc Tử Minh mua, nào là ám liệm, búp bê thế mạng, người giấy thế thân.
Đó đều là đồ vật của thời đại trước.
Có căn cứ để nghi ngờ rằng, sức mạnh của thời đại trước chắc chắn mạnh hơn thời đại này, dù sao thì cường giả của thời đại này chỉ vừa mới xuất hiện.
Mà thời đại trước đã có thể phản công lại bờ đối diện, sau đó tất cả đều chết.
Hai bên chênh lệch rất lớn.
Ngũ giai chắc chắn không phải điểm cuối cùng của ngự linh sư, thời đại trước đương nhiên sẽ tồn tại cường giả lục giai.
Suy nghĩ như vậy, Phương Hưu chậm rãi đi về phía trấn Bạch Thạch.
Còn nhóm người Dương Minh, vẫn chưa được thả ra.
Trận chiến hôm qua mọi người đều có thương tích, linh tính tiêu hao nghiêm trọng, không thể nào khôi phục được trong một đêm.
Hắn vừa mới tiến lên có hơn một trăm mét, đột nhiên dừng chân lại.
Sắc mặt bình tĩnh nhìn quét qua bốn phía, thản nhiên nói: “Đều xuất hiện đi.”
“Khặc khặc… Cảm giác nhạy bén như này không giống một ngự linh sư tam giai.” Một tiếng cười âm u vang lên.
Ngay sau đó, một vị nam tử mặc trên người áo liệm, mỏ chuột tai khỉ từ khu rừng quỷ cách đó không xa đi ra.
“Thật không hổ danh là người có thể đánh bại tổng đội trưởng tiền nhiệm, nhìn qua đúng thật là có chút tài năng.”
“Đáng tiếc thật, người trẻ tuổi bây giờ tính khí nóng nổi, trắng trợn táo bạo phá hỏng quy định do những tiền bối chúng ta tạo ra, chúng ta làm tiền bối đúng là khó mà.”
Theo những âm thanh vang lên, càng ngày càng nhiều nam nhân mặc áo liệm đi ra từ trong khu rừng quỷ.
Bọn họ có người thì hài hước, người thì thô bạo, hoặc âm hiểm lạnh lùng nhìn Phương Hưu.
Tuy rằng sắc mặt không giống nhau, nhưng sâu trong mắt họ đều ẩn giấu sự kiềm chế và điên cuồng.
Đây cũng coi như là đặc sắc của Táng Địa, cho dù là ai phải ở địa phương quỷ quái này mấy năm, cả ngày lẫn đêm đều phải giết quỷ dị kiếm tiền, oán khí của họ còn lớn hơn cả quỷ dị.
Những người này phần lớn là tứ giai, chỉ có hai vị ngũ giai, thậm chí còn có một người nước ngoài.
Nhìn chín người trước mặt, sắc mặt của Phương Hưu vẫn như cũ, ngược lại bình tĩnh hỏi: “Lục Tử Minh đâu? Gọi hắn ta ra đây gặp ta.”
“A?” Trong mắt nam tử mỏ chuột tai khỉ hiện lên một tia dị sắc: “Tổng đội trưởng Phương coi đây là tổng bộ đấy à?
Ngươi có biết những tiền bối là chúng ta vì kiếm tiền để rời khỏi Táng Đại đã đặt ra quy định từ trước không, cho dù là ai, cũng không được tự ý giết người, dù ngươi có mối thù giết cha, ở đây thì cũng phải chịu đựng cho ta.
Nhưng ngươi lại giết Vi Tâm, khiến chúng ta thiếu đi một người kiếm tiền, ngươi nói đi, muốn chết như thế nào?”
“Ai da, lão Vương, đừng làm người mới sợ.” Một nam tử tầm tuổi trung niên dáng người mượt mà cười nói.
“Phương Hưu đúng không, ta nghe nói ngươi chuyến này còn mang theo hai vị muội muội, các nàng giờ ở đâu? Không phải là hôm qua chết rồi đấy chứ? Không đến mức đấy đi, dù sao ngày hôm qua các ngươi từ trong tay Vi Tâm lấy được hơn năm mươi vạn tiền âm phủ, cũng đủ để ngủ lại khách sạn Duyệt Lai.
Gọi muội muội ra đây, để các ca ca nhìn một cái.”
Vị nam tử trung niên này chắc chắn có thủ đoạn cảm giác đặc biệt, đến Vi Tâm bị cướp đi bao nhiêu tiền cũng biết.
“Chỉ có chín người thôi sao? Đúng là không thú vị mà.” Trên gương mặt bình tĩnh của Phương Hưu lộ ra một tia thất vọng.
“Ha ha, nghe ý của tổng đội trưởng Phương, thì hoàn toàn không để chín bọn ta vào mắt nha.”