“Nói một chút đi, các ngươi muốn chết như thế nào?”
Từ phía trên cao, âm thanh bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, dường như từ trên chín tầng trời truyền đến.
Đám người Lục Tử Minh đều lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, cục diện bây giờ đã bị đảo ngược hoàn toàn.
Bọn họ đối diện với nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương toàn là sự kiêng kị.
Ai cũng không nghĩ tới, chỉ là một ngự linh sư tam giai nhỏ bé, vậy mà có thể liên tiếp triệu hồi ra quái vật khủng bố như thế.
“Phương Hưu, ta cảm thấy chúng ta không cần thiết hướng lưỡi đao vào nhau, dù sao chúng ta thân đều ở Táng Địa, là châu chấu trên cùng một sợi dây, mục đích cũng đều là rời khỏi nơi này, hẳn là nên chân thành hợp tác mới phải.” Nam tử trung niên có dáng người mượt mà trước đó một câu cũng không rời em gái giờ cười gượng một tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, hợp tác mới có thể cùng nhau chiến thắng, trước đó đúng thật là chúng ta đường đột, không biết ngươi vậy mà có bản lĩnh như vậy, không bằng cùng ta liên thủ kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày rời khỏi Táng Địa?” Nam tử mỏ chuột tai khỉ hùa theo phụ họa.
“Hợp tác?” Phương Hưu lạnh nhạt nhìn chăm chú vào đám người, nhìn bọn họ lúc trước ngạo mạn giờ thì bày ra bộ dạng cung kính, khiến hắn cảm thấy thật là vô vị.
“Các ngươi là cái thứ gì, cũng xứng cùng ta nói chuyện hợp tác?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của đám người kia lập tức trở nên khó coi, giọng điệu miệt thị của Phương Hưu khiến bọn họ đau nhói.
“Phương Hưu! Không phải ngươi cho rằng bọn ta thật sự sợ ngươi chứ! Cùng ngươi hợp tác, chẳng qua vì không muốn vô cớ phát sinh xung đột, lãng phí linh tính.”
“Không sai, Phương Hưu, ta khuyên ngươi không nên hành động cảm tính, tình thế hiện giờ là hợp tác cùng có lợi, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cảm thấy rằng chỉ bằng một mình ngươi, thật sự có thể đánh bại chúng ta nhiều người sao?
Kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương mà thôi, mà ở Táng Địa lưỡng bại câu thương tương đương với tự sát mãn tính, cuối cùng không ai có thể chống cự quỷ dị xâm lấn, tất cả mọi người đều sẽ chết.”
Lời này của đám người họ cũng không có sai, ý tưởng ban đầu của bọn họ là ỷ vào người đông thế mạnh mà bắt nạt Phương Hưu, nhưng lại đột nhiên phát hiện Phương Hưu có sức mạnh chống lại bọn họ, ngược lại không dám hành hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì, bọn họ mặc dù có thể thắng, cũng sẽ thương vong không ít người, thậm chí những người còn lại cũng bị tổn thất lượng lớn linh tính.
Cho dù có thể dựa vào tiền tiết kiệm sống sót ở Táng Địa, nhưng nỗ lực của nhiều năm trước đó, nhiều năm tích lũy toàn bộ không còn gì, khoảng cách với một trăm triệu tiền âm phủ, thoát khỏi Táng Địa cũng trở nên xa vời.
Không ai trong số bọn họ muốn cục diện này xảy ra.
Nhưng mà, bọn họ muốn thỏa hiệp, cũng phải xem Phương Hưu có đồng ý hay không.
Chỉ thấy Phương Hưu chẫm rĩa lắc lắc đầu: “Xem ra các ngươi còn không có ý thức được, từ ban đầu ta và các ngươi đã không phải vị trí ngang bằng, cho dù là hòa hay chiến, các ngươi nói không được tính, ta nói mới tính.”
“Cuồng vọng!”
Trong nháy mắt đám người Lục Tử Minh lập tức trở nên giận dữ.
“Phương Hưu, ngươi đừng gàn bướng hồ đồ! Cùng lắm thì ta không cần các ngươi bồi thường.” Lục Tử Minh cả giận nói.
“Bồi thường?” Phương Hưu nghe được lời này không nhịn được cười, hắc viêm hừng hực bốc lên từ trên người hắn, tác bạc như thác nước, huyết quang trong mắt hừng hực.
Hắn dùng hai con ngươi một đỏ một đen nhìn chăm chú Lục Tử Minh, trong mắt tràn đầy thô bạo và hài hước.
“Khặc khặc khặc… Một kẻ hèn, con chó nhà có tang, con rệp sống tạm bợ ở mương thối, cũng dám dõng dạc muốn ta bồi thường? Ngươi xứng sao!!”
Điệu cười khủng bố vang vọng toàn trường.
Ầm ầm ầm —!
Thao Thiết cử động.
Bàn tay thịt thối khổng lồ như có thể che cả bầu trời mang theo huyền âm không thể diễn tả, từ trên trời cao giáng xuống, hung hăng chụp về phía đám người.
Không khí bốn phía ở đây dưới bàn tay khổng lồ, tầng tầng bạo liệt, phát ra âm thanh nổ đùng khủng bố, đinh tai nhức óc!
Tay chưa đến, từng cơn gió mạnh đã mãnh liệt ép đến mặt đất.
Trong nháy mắt sắc mặt đám người kia lập tức thay đổi, ai cũng không nghĩ đến, Phương Hưu vậy mà thật sự dám ra tay.
Bằng vào sức mạnh của bản thân, tuyên chiến đối với toàn bộ ngự linh ở Táng Địa!
Oanh!
Bàn tay thịt thối khổng lồ hung hăng đập xuống, trong nháy mắt mặt đất chấn động kịch liệt giống như xuất hiện động đất cấp mười.
Đám người Lục Tử Minh sôi nổi biến thành một đạo tàn ảnh, chật vật tránh né về bốn phía.
“Phương Hưu! Ngươi điên rồi! Ngươi vậy mà dám động thủ thật! Chẳng lẽ không sợ lưỡng bại câu thương, cuối cùng tất cả mọi người đều chết ở Táng Địa sao!” Lục Tử Minh nôn nóng hét to.