Ở Táng Địa, trừ khi thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, nếu không căn bản không ai dám chiến đấu, bởi vì cho dù giành được thắng lợi, cũng rất khó chấp nhận được cái giá phải bỏ ra.
Những cú đánh đều là tiền đấy!
Nếu không bảo tồn chắc chắn được thực lực, thì dù là sương xám cũng không chống cự được, chiến thắng được người khác cũng để làm gì?
Đây cũng là nguyên nhân mà cộng đồng người ở đây thành lập quy định, không đến mức cuối cùng, không được tùy ý giết người.
Một phần là vì bảo đảm có nhiều người kiếm tiền, phần còn lại thì là vì không ai chấp nhận được cái giá phải trả khi chiến đấu.
“Ngươi sai rồi, chỉ có các ngươi sẽ chết, mà ta ở Táng Địa! Bất tử bất diệt!” Trong mắt Phương Hưu huyết quang rừng rực, bộ dạng đám người kia chật vật chạy trốn đã khơi dậy dục vọng giết chóc trong nội tâm hắn.
Khiến hắn nhớ lại, bộ dạng bản thân mình lúc trước vắt chân lên cổ mà chạy khỏi bàn tay của vợ mình.
Niềm vui lớn nhất của đời người, không gì có thể hơn là gây cho những người khác những đau khổ bản thân gặp phải.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình ta phải chịu đau khổ, ta muốn khiến tất cả mọi người phải đau khổ giống ta!
Khi ta cười, cả thế giới chỉ ta có thể cười! Nhưng khi ta khóc, cả thế giới đều phải khóc cùng ta!
“Khặc khặc khặc… Khiến ta sung sướng một chút đi!”
Phương Hưu liên tục điều khiển bàn tay của Thao Thiết, phạm vi một trăm dặm quanh đây mặt đất nứt ra thành từng rãnh, một mảng hỗn độn, giống như thiên tai.
Đám người phải liên tục tránh né kia cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Phương Hưu này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn chắc chắn chúng ta không dám cùng hắn đánh bừa, cho nên mới không kiêng nể gì như thế.
“Mẹ nó, không tưởng tượng được lăn lộn ở Táng Địa mấy năm nay, vậy mà hôm nay bị một người trẻ tuổi hù dọa.”
“Cho hắn biết một hai đi, không thể để hắn tiếp tục kiêu ngạo như vậy.”
Cuối cùng, đám người quyết định ra tay, tính dạy cho Phương Hưu một bài học, khiến hắn hiểu rõ, hai bên ở vị trí ngang bằng nhau.
Này giống như hai đại quốc gia đánh cờ với nhau, phải để đối phương thấy một phần sức mạnh của mình, khiến cả hai bên đều sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù một bên có mạnh hơn bên còn lại, nhưng hai bên đều có bản lĩnh lật bàn, cho nên đều có quyền lên tiếng.
Mà giữa đại quốc và tiểu quốc thì không có nhiều cố kỵ như vậy, tùy tiện tìm do thì đã đánh người rồi.
Phương Hưu và đám người ở Táng Địa quan hệ chính là như thế.
Cả số lượng và thực lực, đương nhiên Táng Địa là bên chiếm ưu thế hơn, dù sao tính cả Lục Tử Minh thì bọn họ có ba ngũ giai.
Nhưng bọn họ vẫn như cũ mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn họ nhận thấy, muốn giải quyết Phương Hưu, thì cái giá phải trả là rất lớn, có khả năng rất cao sẽ dấn đến một hậu quả.
Đó chính là bọn họ giết chết Phương Hưu, sau đó thực lực của bản thân mình cũng tiêu hao nhiều, có khả năng cao chết ở trong tay quỷ dị ở Táng Địa.
Cho dù may mắn sống sót, cũng không có khả năng gom đủ một trăm triệu tiền âm phủ, sẽ phải chết già ở đây.
Đây không phải điều bọn họ muốn thấy, nhưng đương nhiên, bọn họ cũng đồng dạng không nghĩ để một người mới là Phương Hưu ị phân trên đầu
mình.
Bọn họ cho rằng, Phương Hưu thông qua phương thức tranh đấu tàn nhẫn này, để tranh đoạt quyền lên tiếng ở Táng Địa.
Cuối cùng thì không ai là không sợ chết, hai bên đều có năng lực lật bàn, dưới tình huống như vậy, thì xem ai kiên cường hơn, biểu hiện của ai không sợ hơn.
"Có năng lực lật bàn không phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là bạn có quyết tâm lật bàn bất cứ lúc nào!"
Những người trong táng địa đã lăn lộn bao nhiêu năm, người sống sót đều là tinh anh, nên tự nhiên họ nghĩ rằng mình đã nhìn thấu tâm tư của Phương Hưu.
Chỉ là muốn tranh đoạt quyền phát ngôn, để dễ bề đàm phán hơn.
Chắc chắn là thấy mình đòi tiền nhiều quá, nên muốn làm căng, dọa dẫm để ép mình nhượng bộ, lúc đó không những không phải bồi thường, mà còn có thể đòi ngược lại tiền.
Họ không tin rằng Phương Hưu thực sự dám liều mạng, đánh một trận tử chiến.
Bởi vì, theo lẽ thường, từ đầu đến cuối, Phương Hưu luôn là bên có lợi, là táng địa bên này đã chết hai người, không hề có thù hận không thể giải quyết.
Đã không có thù hận lớn như vậy, ai lại vô duyên vô cớ muốn lưỡng bại câu thương?
Hơn nữa, ai đến táng địa mà không muốn ra ngoài?
Muốn ra ngoài tự nhiên phải giữ lại nhiều người để cùng kiếm tiền.
Suy nghĩ của Lục Tử Minh và những người khác rất thực tế và có lý, về tình về lý đều nên như vậy, đó là suy nghĩ của một người bình thường.
Chỉ tiếc rằng, họ không biết thực tế thường kỳ ảo hơn nhiều, và không tuân theo lô-gic.