Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 565 - Chương 565: Phương Hưu Đổi Lấy Minh Tệ

Chương 565: Phương Hưu đổi lấy minh tệ Chương 565: Phương Hưu đổi lấy minh tệ

Lục Tử Minh thấy đám người Đồng Dương lại móc ra 600 vạn minh tệ, tức giận chửi thầm trong lòng.

Quá mẹ nó đáng!

Đồng Dương tỏ thái độ khiến hai ngự linh sư ngũ giai khác cũng chỉ có thể bỏ ra con số cao hơn 600 vạn, sợ khiến Phương Hưu không vui.

Cuối cùng tất cả mọi người chọn đưa tiền để bảo vệ mạng, người không có tiền thì phải trả lãi cao

“Đưa ta đến tiệm cầm đồ.” Phương Hưu bình tĩnh nói.

Trong lòng đám người lập tức dao động, lẽ nào là đến tiệm cầm đồ đổi phương pháp rời đi sao?

Cả nhóm họ đưa cho hắn khoảng 2000 vạn, cộng thêm Thao Thiết hắn lại giết được ở bên ngoài cũng gom đủ 100 triệu!

Không ai có thể nghi ngờ thực lực của đại quân Thao Thiết, dù sao trước đó họ đã được chứng kiến rồi!

Nghĩ đến đây, đám người nhao nhao đứng lên, người nào cũng chen lên muốn dẫn đường cho Phương Hưu.

“Tổng đội trưởng Phương, mời đi bên này!”

Đừng nhắc đến bộ dáng của đám người Lục Tử Minh lúc này nịnh hót như thế nào, nếu lúc trước là bị sức mạnh của đại quân Thao Thiết uy hiếp thì bây giờ là lấy lòng.

Chỉ có người sống ở táng địa nhiều năm mới có thể hiểu rõ được cảm giác này, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng!

Nhìn đám người nịnh nọt, Phương Hưu cũng đoán được tâm tư của họ, hắn không nói gì, chỉ thả đám người Dương Minh ra.

Những ngày qua, đám người Dương Minh đã chữa khỏi vết thương, thậm chí đã ra ngoài săn giết cùng đại quân Thao Thiết rất nhiều lần.

Đợi đến khi linh tính hao hụt đến mức độ nhất định thì lại quay về trong bụng Thao Thiết nghỉ ngơi.

Đám người Dương Minh nhanh chóng đi ra từ bụng thao thiết, vào trấn Bạch Thạch.

Vừa nhìn thấy Lục Tử Minh, đám người Dương Minh liền nhìn hắn ta với ánh mắt chết chóc, hiển nhiên là vẫn còn ghi thù vụ Lục Tử Minh chạy lần trước.

Điều này dọa cho Lục Tử Minh sốt sắng giải quyết, mình đã đi theo Phương Hưu, cũng nộp lên 600 vạn minh tệ.

“Hưu ca, chúng ta không nên giữ lại loại cặn bã này!” Dương Minh cả giận nói.

“Không sao, tạm thời hắn ta còn có tác dụng.” Phương Hưu không hề che giấu mà nói thẳng.

Lục Tử Minh nghe vậy thì giật mình, tạm thời còn có tác dụng?

Vậy chẳng phải đến lúc mình vô dụng sẽ bị giết sao?

Chuyện này khiến trái tim hắn như chìm xuống đáy giếng.

Phương Hưu cũng không quan tâ Lục Tử Minh nghĩ như thế nào, bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối, muốn xử lý Lục Tử Minh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thậm chí hắn chỉ cần ra lệnh, người ở táng địa sẽ ra tay giải quyết.

Nhng bây giờ chưa phải lúc giết Lục Tử Minh.

Muốn giết thì phải đợi đến lúc mình chứng mình được suy đoán của mình.

Mấy phút sau, Phương Hưu được mọi người dẫn đến trước cửa tiệm cầm đồ.

Tiệm cầm đồ này rất u ám, xung quanh tối lờ mờ, hai cái đèn lồng phát ra ánh sáng lập lòe treo trước cửa, dưới đèn lồng là chữ phồn thể mang phong cách cổ xưa, đau buồn, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến màu xanh lục.

Đồng Dương gật đầu, Phương Hưu đẩy cửa gỗ của tiệm cầm đồ cũ nát ra, một mùi hôi nhẹ bay ra.

“Tổng đội trưởng Phương, đây chính là tiệm cầm đồ, mỗi người săn giết quỷ ở táng địa đều có chút tài sản ở đây nên không phải lo bị cướp minh tệ.

Ngài không cần phải chứng minh, chỉ cần nói với chủ của tiệm cầm đồ rằng ngài muốn đổi minh tệ thì hắn ta sẽ tự đưa tiền dựa vào số quỷ ngươi đã giết.”

Phương Hưu bình tĩnh nhìn tiệm cầm đồ, đập vào mắt là một tấm gỗ lớn che khuất tầm nhìn.

Tấm gỗ này ở thời cổ đại gọi là bình phong, chủ yếu là để bảo vệ thể diện của khách.

Bởi vì người đến tiệm cầm đồ đều là người nghèo không sống nổi, hoặc là người giàu bán gia sản để lấy tiền, tới đây đổi tiền tài.

Vòng qua tấm gỗ, hắn thấy một quầy hàng cao, to, sau quầy hàng là một bộ thi thể mục nát.

Nơi này rất kỳ lạ, rõ ràng khắp nơi đều hiện lên sự mục nát, nhưng kiến trúc lại hoàn toàn không bị hư hại, dường như được một sức mạnh nào đó bảo vệ.

Phương Hưu đánh giá cái xác, xác thối thì thôi những người khác còn nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, chờ hắn trao đổi.

Cả tiệm cầm đồ yên lặng không một tiếng động, không khí âm u đáng sợ lại phát ra.

Bỗng dưng Phương Hưu mở miệng nói: “Đổi lấy minh tệ.”

Hắn vừa dứt lời, xác thối chuyển động.

Nó vươn bàn tay chỉ còn xương trắng vào ngăn kéo, xương trên người như đồ cũ lâu không được sửa chữa, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nhìn thấy cảnh này, đám người cảm thấy rất tò mò và kích động, liên tục đoán xem Phương Hưu có thể đổi được bao nhiêu minh tệ.

Là đại quân hơn 60 Theo Thiết đó, nhìn cái cơ thể khổng lồ đó, một con kiếm được 100 vạn một ngày là chuyện dễ như ăn cháo.

60 nhân 100 vạn là 6000 vạn một ngày!

Phương Hưu giết hơn một tuần, thu được số tiền khổng lồ khó có thể tưởng tượng được, chắc chắn phải được ghi vào sử sách!

Bình Luận (0)
Comment