Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 566 - Chương 566: Quên Mình Là Người Của Tổng Đội Trưởng Phương (

Chương 566: Quên mình là người của tổng đội trưởng Phương ( Chương 566: Quên mình là người của tổng đội trưởng Phương (

Dưới ánh mắt mong ngóng của mọi người, xác thối cuối cùng cũng dừng việc tìm kiếm, sau đó từ từ lấy ra 3 tấm minh tệ và đặt lên quầy.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người bỗng sững người, chỉ có 3 tấm minh tệ sao? Sao có thể như thế được!

Lẽ nào… đây là minh tệ có mệnh giá lớn, một tấm trị giá 5000 vạn?

Phương Hưu bình tĩnh đưa tay ra lấy tiền, trong lòng cũng có suy đoán.

Hắn mở lòng bàn tay ra cầm minh tệ ra, mọi người liền nhìn chằm chằm vào đó.

Sau đó đám người liền kinh ngạc hét lên, hiển nhiên là mất kiểm soát.

“3000?”

Những người bị chặn tầm nhìn vội vàng hỏi: “3000 vạn sao?”

Không ai trả lời hắn ta, tất cả đều sững người nhìn minh tệ trong tay Phương Hưu.

Mỗi tấm đều có trị giá 1000, tổng cộng có 3 tấm.

Dương Minh trực tiếp đi đến trước quầy, vỗ mạnh vào bàn một cái: “Nè chưởng quỹ, ngươi mù à, mấy ngày nay Hưu ca đã giết mấy nghìn vạn con quỷ, vậy mà ngươi 3000 minh tệ là sao? Mau giao nốt số tiền còn lại ra đây, nếu không ta phá tiệm cầm đồ của ngươi.”

“Quả nhiên là thế.”

Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.

Dương Minh lập tức sững người, vội vàng hỏi: “Hưu ca, có ý gì?”

Phương Hưu không trả lời mà trầm tư suy nghĩ.

Hắn đã chứng minh suy đoán của mình.

Trấn Bạch Thạch vận hành bằng việc ngự linh sư giết quỷ, sau khi quỷ chết, sức mạnh của chúng sẽ được trấn Bạch Thạch hấp thu, hóa thành sức mạnh mạnh để vận hành.

Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của minh tệ, ngươi cung cấp cho trấn Bạch Thạch bao nhiêu năng lượng, nó sẽ cho ngươi từng đấy minh tệ.

Mà nhìn qua hắn giết hơn 100 triệu con quỷ nhưng thực ra không giữ lại một con nào cho trấn Bạch Thạch, hầu như tất cả đều chui vào bụng Thao Thiết, dùng để nuôi đại quân Thao Thiết.

Có 3000 minh tệ này có lẽ là trong quá trình đại quân Thao Thiết chiến đấu đã giẫm chết chúng.

Xem ra tạm thời không giết đám ngươi Lục Tử Minh là đúng.

Đây cũng là lý do tại sao Phương Hưu không giết họ, hắn đã biết trước trấn Bạch Thạch sẽ không cho mình cơ hội dùng Bug.

Nếu Bug không dùng được thì chỉ có thể dùng số lượng lớn nhân lực để kiếm tiền, không phải chỉ dựa vào sức của người của mình, kể cả không bỏ tiền ra, muốn gom đủ 100 triệu tệ cũng tốn không ít sức lực.

Lúc này đám người Lục Tử Minh cũng phát huy tác dụng, trước tiên để họ làm công kiếm tiền cho mình, đợi đến khi kiếm đủ tiền thì sẽ thâu tóm hết linh tính của họ.

Phát huy tất cả giá trị của họ, không để lãng phí một chút nào.

“Hưu ca, Hưu ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dương Minh hỏi lại một lần nữa.

Phương Hưu chậm rãi dời mắt nhìn minh tệ sang chỗ khác: “Quỷ chết đi sẽ được trấn Bạch Thạch hấp thụ, sau đó chuyển hóa thành năng lượng vận hành, mà tất cả quỷ ta giết đều được Thao Thiết giữ nên trấn Bạch Thạch không thu hoạch được gì, đương nhiên sẽ không cho số tiền tương ứng.”

Nghe thấy vậy đám người trong táng địa lập tức thất vọng, họ còn tưởng rằng hôm này có thể lấy được phương pháp rời khỏi táng địa, ai ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Nhìn đại quân Thao Thiết có vẻ hùng mạnh nhưng lại không kiếm được tiền.

Ngay khi mọi người ở đây đang thất vọng thì bỗng Phương Hưu hỏi một câu khiến mọi người căng thẳng.

“Khách sạn Duyệt Lai có thể dùng linh tính làm minh tệ, có phải tiệm cầm đồ cũng vậy không?”

Đám người Lục Tử Minh liền thay đổi sắc mặt, có dự cảm chẳng lành.

Họ liếc mắt nhìn nhau, hai tay nắm chặt.

Hiển nhiên là họ tưởng Phương Hưu sẽ dùng linh tính của mình để làm minh tệ, dù sao cũng chẳng có ai dùng linh tính làm tiền tiêu.

Sau khi im lặng, Lục Tử Minh cười mỉa nói: “Đúng vậy, ở trong táng địa, có 2 loại tiền tệ, một là minh tệ, một là linh tính, đây là 2 loại tiền tệ thông dụng nhất, đương nhiên ở tiệm cầm đồ cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên minh tệ và linh tính đều có đặc điểm giống nhau, đó là không thể cướp của người khác để tiêu, linh tính cũng vậy.”

“Lục Tử Minh, ngươi có ý gì? Còn sợ Hưu ca của chúng ta ép các ngươi dùng linh tính đổi tiền chắc?”

Ngay cả Dương Minh cũng hiểu ẩn ý bên trong lời nói của Dương Minh.

Lục Tử Minh cười trừ một tiếng: “Nếu như tổng đội trưởng Phương đã đồng ý bỏ qua cho chúng ta, chắc chắn sẽ không đổi ý, ta chỉ nói hết những thông tin mình biết thôi, tổng đội trưởng Phương đừng hiểu lầm.”

Bốp!

Phương Hưu trực tiếp tát một cái vào mặt Lục Tử Minh, khiến hắn ta ngã lăn ra đất.

“Bớt làm mấy chuyện tự cho là mình thông minh đi.”

“Đúng đúng đúng… tổng đội trưởng Phương dạy phải.” Lục Tử Minh vội vàng cười làm lành, giận mà không dám nói.

Phương Hưu biết Lục Tử Minh nói thật, ở táng địa, minh tệ cướp được không thể sử dụng chứ đừng nói đến linh tính.

Dù sao mục đích của trấn Bạch Thạch là khiến các ngự linh sư chiến đấu không ngừng, vậy nên chắc chắn nó không ủng hộ chuyện nội chiến.

Nếu có thể cướp minh tệ, mấy ngự linh sư ngũ giai này đã ra tay từ lâu rồi.

Nếu có thể kéo bừa một người và lấy tất cả linh tính của người đó để đổi minh tệ mà chưa được người ta đồng ý, thì người ở trong táng địa này chết hết từ lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment