Từ đầu đến giờ hắn chưa bao giờ có ý định để bọn Lục Tử Minh lấy linh tính ra đổi tiền, bởi vì hắn biết, những người này chắc chắn không đồng ý, ép buộc thì cuối cùng sẽ xảy ra tranh chấp
Bây giờ Phương Hưu có 2000 vạn tệ thu hoạch được từ đám người Lục Tử Minh và 3000 minh tệ của mình, sau đó để lên quầy hàng.
“Dương Minh, các ngươi lấy tất cả quỷ săn giết được mấy hôm nay đổi sang minh tệ hết đi.”
Dương Minh nhẹ gật đầu, mọi người lập tức bắt đầu trao đổi.
Bởi vì mấy người họ không phải bỏ tiền ra nên lần này gom được hơn 500 vạn.
Cuối cùng tổng tất cả được gần 3000 vạn.
Còn thiếu 7000 vạn nữa mới đủ 1000 triệu minh tệ.
Đây đúng là con số khiến người ta tuyệt vọng.
Bỗng giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu lại vang lên.
“Tất cả linh tính của ta cộng thêm 3000 vạn minh tệ này, đổi lấy cách rời khỏi táng địa.”
Dứt lời, đám người cực kỳ kinh ngạc.
Đám người Lục Tử Minh không thể nào hiểu nổi, sao Phương Hưu lại lấy toàn bộ linh tính của mình để đổi phương pháp rời khỏi táng địa?
Nếu ngự linh sư bị rút cạn linh tính chắc chắn sẽ chết, đây là tự sát!
“Hưu ca, đừng!” Tiêu Sơ Hạ bị dọa đến mức gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, vội vàng hét lên.
Đám người Dương Minh cũng nhao nhao ngăn cản.
“Hưu ca, không đáng đâu, chúng ta cố gắng giết nhiều quỷ hơn, cố gắng kiếm tiền, chẳng mấy chốc lại gom đủ 100 triệu minh tệ.”’
Phương Hưu không để ý đến họ, chỉ bình tĩnh nhìn cái xác thối sau quầy hàng.
Nhưng xác thối không hề động đậy.
“Không đủ để đổi sao?”
Lúc này đám người Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm, sợ Phương Hưu bị rút khô linh tính mà chết.
Nhưng bọn Lục Tử Minh lại thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu số tiền này cộng với Phương Hưu đủ để đổi phương pháp rời khỏi táng địa, đối với họ là song hỷ lâm môn.
“Hưu ca, ngươi làm ta sợ muốn chết, đừng dọa người khác như vậy.” Trông Tiêu Sơ Hạ chẳng khác nào vừa trải qua chuyện kinh khủng lắm, vuốt vuốt ngực đang lên xuống của mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phương Hưu khiến đám người càng sợ hãi hơn.
“Mấy người cùng ta hiến tế linh tính.”
“Chúng ta?” Tiêu Sơ Hạ ngạc nhiên chỉ vào mình, tưởng mình nghe lầm.
“Cái gì, Hưu ca, ngươi đang đùa phải không?” Dương Minh cũng cảm thấy hoảng sợ.
Phương Hưu vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm đám người, thản nhiên nói: “Ta đã thấy trước tương lai.”
Một giây sau, tình huống lập tức đảo ngược.
Dương Minh: “Chưởng quầy, ta muốn dùng tất cả linh tính để đổi phương pháp rời khỏi táng địa.”
Hùng Thiên Quảng: “Thêm ta nữa, ta muốn dùng tất cả linh tính để đổi phương pháp rời khỏi táng địa.”
Lạc Thanh Tâm: “Ta cũng vậy.”
Lý Hiếu Nho: “Ta cũng vậy.”
Tiêu Sơ Hạ nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nói nhỏ: “Còn có ta.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lục Tử Minh suýt nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Rốt cuộc là cmn tình hình gì vậy?
Phương Hưu có ma lực gì? Chỉ một câu có thể khiến đám người đang nhốn nháo tự nguyện dâng linh tính của mình ra!
Ta đã thấy trước tương lai? Ý gì đây? Không phải là một loại thuật khống chế linh hồn chứ?
Trong sự kinh ngạc của mọi người, cuối cùng xác thối sau quầy cũng hành động.
Chỉ thấy hắn ta phất tay, 3000 vạn minh tệ trên bàn biến mất không dấu vết.
Sau đó, đám người Phương Hưu liền cảm nhận được có một sức mạnh vô hình quấn lấy cơ thể họ.
Sức mạnh kia cực kỳ lạnh lẽo, làm cho lông tơ dựng đứng lên, giống như có một con quỷ vô hình đang vuốt ve cơ thể họ.
Một giây sau, linh tính trong cơ thể họ trào ra như đang mở cổng xả nước vậy.
Sắc mặt của họ ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Tiêu Sơ Hạ ít linh tính nhất đã ngã xuống đất.
Đám người Lục Tử Minh sợ đến mức hóa đá, họ không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu được, tại sao một câu nói của Phương Hưu có thể khiến mọi người chịu chết cùng hắn.
Vì sao Phương Hưu muốn tự sát?
Lẽ nào chúng ta vẫn trách oan Phương Hưu?
Trong đầu đám người Lục Tử Minh hiện lên một suy nghĩ hoang đường.
Lẽ nào… tổng đội trưởng Phương chỉ giả vờ lạnh lùng vô tình, coi thường mạng người, tổng đội trưởng Phương thật sự là một người có thể hy sinh bản thân vì người khác, vô tư dâng hiến mạng sống?
Dưới sự dẫn dắt của tổng đội trưởng Phương, mấy ngự linh sư của tổng bộ cũng dâng hiến mạng sống của mình, chỉ vì muốn lấy được phương pháp rời khỏi táng địa.
Đừng hỏi vì sao, bởi vì không muốn nhìn thấy mọi người đau khổ.
Rốt cuộc là tình cảm sâu nặng ra sao, vĩ đại như thế nào!
Mặc dù đám người Lục Tử Minh cảm thấy suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng không có cách giải thích nào khác!
Đám người Phương Hưu dùng mạng đổi phương pháp rời khỏi táng địa, phương pháp đó ai cầm?
Chuyện này còn phải hỏi sao? Chẳng phải để cho chúng ta sao! Ngoài chúng ta thì làm gì còn ai ở táng địa nữa.