Trong ánh mát kinh ngạc của đám người Lục Tử Minh, người của nhóm Lý Hiếu Nho lần lượt ngã xuống đất.
Ầm ầm ầm…
Đó là tiếng cơ thể đập xuống đất.
Đúng vậy, chết rồi, chết hết rồi, bị rút khô linh tính mà chết.
Vẻ mặt an yên, không hề sợ hãi cái chết, thậm chỉ còn mỉm cười.
Những người còn lại trong táng địa sợ đến mức lùi lại một bước, chân chối nhìn đám người chết.
Nhất là nụ cười nhẹ nhàng đó, họ nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Tạm thời người còn sống chỉ có Phương Hưu.
Bởi vì trong cơ thể của Phương Hưu không chỉ có linh tính mà còn có quỷ dị của hắn.
Ma tóc chống đỡ cơ thể của hắn, Mộng Yểm bảo vệ ý thức, miệng Thao Thiết và huyết đồng cung cấp năng lượng cho hắn.
Dù không có lính tính thì hắn vẫn có thể sống trong thân phận của quỷ, tuy nhiên cơ thể sống sẽ bị thối rữa, cuối cùng hợp lại với mấy con quỷ.
Có lẽ ngoại hình sẽ là tóc bạc, mắt huyết đồng, và cái miệng to như chậu máu.
Đám người hoảng sợ nhìn Phương Hưu, họ không hiểu tại sao Phương Hưu bị rút cạn linh tính vẫn không chết, hơn nữa còn đứng yên tại chỗ không hề hao tổn gì, đây là người sao?
Nhưng Phương Hưu lại nhíu mày nhìn thi thể của Dương Minh.
Dương Minh chết rất an yên, mặt mỉm cười, bởi vì đã không còn hô hấp nếu không ai cũng tưởng hắn ta vẫn còn sống.
Điều này khiến Phương Hưu hơi ngạc nhiên, không phải thiên mệnh rất khó chết sao? Sao lần này lại dễ chết thế?
Hay thiên mệnh biết mình có thể tái sinh nên biết Dương Minh cũng sẽ được sống lại, vậy nên không phát huy tác dụng?
Nếu vậy thì thiên mệnh này đúng là đáng gờm, cấp bậc rất cao, ngay cả tái sinh cũng nằm trong kế hoạch của nó.
Suy nghĩ một lát, tiếng xương kêu kẽo kẹt đã đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn.
Đám người lập tức bị hấp dẫn ánh mắt.
Xác thối duỗi bàn tay khô héo của hắn ta bỏ vào ngăn kéo.
Tìm một lát, hắn ta lấy ra 2 cái chìa khoá cổ và một tờ giấy.
Hắn ta đẩy giấy và chìa khoá về hướng Phương Hưu.
Nhìn thấy cảnh này, đám người kích động đứng lên, dù ai cũng biết tờ giấy và chìa khoá đó là cách rời khỏi táng địa!
Nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt Phương Hưu.
Ngay cả khi biết rõ hắn đã mất hết toàn bộ linh tính, nhưng sức uy hiếp còn mạnh hơn trước.
Trước đó hắn chấn áp đám người bằng đại quân Thao Thiết thì bây giờ là bằng một cách vô hình.
Đại quân Thao Thiết là ngoại lực có thể nhìn thấy.
Còn Phương Hưu có thể khiến cả nhóm họ tự nguyện hiến tế, còn bản thân lại không chết, những chuyện này đã khiến đám người không thể nào tưởng tượng nổi, càng không hiểu được, vì vậy nó còn đáng sợ hơn là ngoại lực bên ngoài.
Phương Hưu bình tĩnh cầm lấy tờ giấy, đọc một lượt, trên đó viết: “Châu phủ.”
“Châu phủ?” Trong chớp mắt có người hô lên.
“Đó không phải là cổ trạch trong trấn Bạch Thạch sao? Vân luôn đóng cửa, ta ở táng địa nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nó mở cửa! Hơn nữa không thể nào vào trong được.
Lẽ nào Châu phủ chính là lối ra của táng địa?”
Nhìn thấy hai chữ Châu phủ này, Phương Hưu lập tức nghĩ đến Châu Thanh Phong.
Lẽ nào Châu Thanh Phong đã từng ở đây?
Điều này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú, nếu Châu phủ đúng là nơi ở của Châu Thanh Phong, thì chắc chắn có một ít dấu vết liên quan đến hắn ta ở trong đó, thậm chí là bí mật của thời đại trước.
Xem ra chiếc chìa khóa này chính là điểm mấu chốt.
Phương Hưu cầm lấy chìa khóa và quan sát kỹ lưỡng, đây là một chiếc chìa khóa cổ làm bằng sắt, bên trên đã bị oxi hóa rất nhiều, dường như chỉ bóp chặt một chút là sẽ nát vụn.
Đám người kia nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa, nếu như không phải đối phương quá đáng sợ, e là họ đã xông lên cướp rồi.
“Vốn tưởng cách rời khỏi táng địa là một phương pháp, không ngờ lại là chìa khóa, xem ra phải mở ra lần nữa.”
Phương Hưu tự lẩm bẩm, đám người nghe xong cảm thấy rất hoang mang.
“Tổng đội trưởng Phương, nếu ngài đã lấy được chìa khóa có phải là nên đến Châu phủ không?”
Phương Hưu bĩnh tĩnh liếc họ một cái, rồi không không thèm quan tâm, tiện tay quăng chìa khóa đi.
Đám người kia không hề suy nghĩ, theo bản năng lao đến cướp chìa khóa như chó cướp xương.
Còn hắn thì yên lặng rút lực lượng quỷ dị đang chống đỡ cơ thể mình đi.
Tốt!
“Ta đã biết cách rời khỏi táng địa.” Phương Hưu bình tĩnh nói với đám người.
Đám người Lục Tử Minh rất ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên sự ngờ vực.
Mà vẻ mặt đám người Dương Minh lại vui tươi hớn hở.
“Hưu ca, ngươi đã tiên tri sao?”
“Ừ.” Phương Hưu nhẹ gật đầu.
“Lối ra ở ngay trong Châu Phủ của trấn Bạch Thạch, nhưng muốn vào Châu phủ thì phải có chìa khóa.”
“Hưu ca, chìa khóa đó ở đâu? Ta ở đây đủ lâu rồi, đã uống hết cả nước xác chết và hương khói rồi.” Dương Minh bắt đầu nóng lòng.
“Chìa khóa ở tiệm cầm đồ, chỉ cần cung cấp đủ 100 triệu tệ là có thể lấy được chìa khóa.”