“Quá tốt rồi Hưu ca, ngươi giết nhiều quỷ như vậy chắc chắn đã thừa 100 triệu rồi, chúng ta mau đi đổi chìa khóa thôi.”
Phương Hưu lại lắc đầu: “Tất cả quỷ ta giết đều được Thao Thiết giữ, không thể đổi lấy minh tệ, vậy nên muốn lấy được chìa khóa thì phải kiếm đủ 100 triệu minh tệ.
Bắt đầu từ bây giờ, mọi người lập tức đi kiếm tiền, tiền kiếm được đều do ta kiểm soát và cất giữ, chỗ ở ban đêm cũng do ta sắp xếp, tất cả đều ở trong bụng Thao Thiết để tiết kiệm linh tính.”
Nghe Phương Hưu nói vậy đám người Lục Tử Minh liền nhìn nhau.
Họ nghe từ nãy đến giờ vẫn không hiểu Phương Hưu nói gì.
Đoán trước tương lai là sao, phương pháp rời khỏi táng địa là như nào họ đều không hiểu.
Điều duy nhất họ hiểu đó là Phương Hưu tìm một cái cớ vớ vẩn để lấy tiền mà họ kiếm được.
Nhìn vẻ mặt chống cự và do dự của họ, Dương Minh liền cảm thấy không vui.
“Các ngươi có ý gì? Nếu Hưu ca thật sự muốn lấy tiền của các ngươi, các ngươi dám không đưa sao? Không đưa thì cứ để Thao Thiết ăn hết họ đi.
Hưu ca nói biết cách rời khỏi táng địa thì chắc chắn là thật, đừng có nghi ngờ.”
Nói đến đây Dương Minh quay sang nhìn Phương Hưu.
“Hưu ca, ta có thể kể lại một ít sự tích năm đó của ngươi không? Ta sợ đám người này không dốc hết sức, lén dấu tiền thuê nhà.”
“Ừ.”
Được Phương Hưu cho phép, Dương Minh lập tức hớn hở đứng lên.
“Mấy người các ngươi vểnh tai lên mà nghe ta nói đây, tên tuổi của Hưu ca chúng ta sẽ dọa chết các ngươi, cũng vì các ngươi ở cái nơi khỉ ho cò gáy nên mới không nghe được danh tiếng của Hưu ca.
Hưu ca của ta không chỉ là đoàn trưởng của tổng bộ mà còn là nhà tiên tri! Là ngự linh sư ngũ giai! Là sứ giả của quỷ thần!
Từng giết chết quỷ cấp S khi ở nhị giai, một mình cứu cả tổng bộ, cũng tìm ra cách thăng cấp lên ngũ giai trong quá trình đó và giúp Phương Mạc Ly đột phá ngũ giai, còn từng một mình vào đảo quốc, triệu hồi đại quân có 100 triệu con quỷ, san bằng đảo quốc!
Vậy nên, hắn nói biết trước tương lai thì đó chính là chân lý! Nghe hiểu thì vỗ tay!”
Với lời nói của Dương Minh vừa dứt, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ.
Lục Tử Minh cùng những người khác nhìn Dương Minh với vẻ mặt như đang nghe chuyện cổ tích.
Lúc này, Tiêu Sơ Hạ nhắc nhở: "Các ngươi có thể không tin, nhưng hãy suy nghĩ kỹ. Tại sao Hưu ca lần đầu đến Táng Địa đã biết rõ quy tắc ở đây? Tại sao hắn có thể chỉ là một tam giai ngự linh sư mà lại thống lĩnh toàn bộ trụ sở? Tại sao hắn có thể triệu hồi ra đại quân Thao Thiết?"
Ba câu hỏi liên tiếp khiến mọi người mặt mày tái mét.
Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật?
Họ nghĩ lại những biểu hiện của Phương Hưu ở Táng Địa, thực sự rất thần kỳ và khó hiểu, không thể giải thích nổi.
Nhưng nếu gán lên cái mác dự đoán tương lai, thì mọi thứ đều có thể giải thích được.
Bỗng nhiên, Lục Tử Minh nhìn Phương Hưu với ánh mắt càng thêm kinh hãi.
Đúng rồi, nếu Phương Hưu không có khả năng này, hắn ta không thể nào biết trước được quy tắc của Táng Địa, cũng không thể làm tổng đội trưởng, càng không thể triệu hồi đại quân Thao Thiết.
Sự thật trước mắt, dù có khó tin đến đâu, cũng phải chấp nhận.
"Phương tổng đội trưởng, nếu ngài thực sự có khả năng dự đoán tương lai, chúng ta có thể giao toàn bộ tiền kiếm được cho ngài quản lý, nhưng chúng ta vẫn hy vọng có thể tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của dự đoán tương lai." Lục Tử Minh nói với vẻ dè dặt.
Bụp!
Lục Tử Minh kêu lên thảm thiết, bị đá bay ra ngoài.
Mọi người đều lặng im, không dám thở mạnh.
"Có vẻ các ngươi hiểu lầm ta rồi." Phương Hưu bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người, đọc thấu tâm tư của họ.
"Ta không phải đang thảo luận với các ngươi, mà là thông báo cho các ngươi."
Lời nói bình tĩnh nhưng đầy uy lực vang lên như sấm trong lòng mọi người.
Ánh mắt mọi người lấp lánh, không ai dám đối diện với Phương Hưu.
"Các ngươi nghĩ rằng, các ngươi có thể sống sót dựa vào cái gì? Thực lực?
Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, đại quân Thao Thiết có thể nghiền nát các ngươi, dễ như nghiền nát một con kiến.
Hãy nhớ, giá trị duy nhất của các ngươi khi còn sống là kiếm tiền cho ta."
Một tam giai lại có thể mắng chửi một đám tứ giai, ngũ giai như con cháu, cảnh tượng này dù ở bên ngoài cũng đủ chấn động.