Hắn không lo lắng quỷ khí sẽ vấy bẩn tâm linh mình, dù sao thì tâm linh hắn đã vặn vẹo không thành hình từ lâu rồi.
Điều này cũng có nghĩa là hắn có thể sử dụng quỷ khí mà không màng phải trả giá, hắn vốn chẳng sợ bị gây nhiễu.
Trong bài đăng, ngoại trừ giới thiệu quỷ khí thì còn giảng qua về cách thức khống chế quỷ khí.
Khống chế đơn giản nhất là rót linh tính vào, kích hoạt sức mạnh quỷ khí.
Nhưng nếu muốn quỷ khí như tay sai, làm theo suy nghĩ thì cần dùng linh tính xâm nhập vào trong nòng cốt quỷ khí, thành lập liên kết, có như vậy mới có thể phát huy sức mạnh của quỷ khí ở mức cao nhất.
Giống như kiểu thần khí nhận chủ trong tiểu thuyết huyền huyễn.
Có điều muốn quỷ khí nhận chủ, hắn sẽ phải chịu rủi ro rất lớn, một khi linh tính hình thành liên kết với quỷ khí thì tương đương với ngươi sẽ phải từ bỏ tất cả phòng ngự, mỗi lần sử dụng quỷ khí, đặc tính ô nhiễm của nó sẽ trực tiếp đánh vào tâm linh ngươi, nguy cơ bị gây nhiễu tăng lên vèo vèo.
Lúc này, Phương Hưu nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi, còn hơn ba tiếng nữa là tới lúc cục điều tra đến cửa.
“Chắc là thời gian đủ dùng.”
Nói rồi hắn lấy dao phẫu thuật ra, điều động linh tính của mình, bắt đầu không ngừng đưa linh tính đi sâu vào trong dao phẫu thuật.
Dần dà, thức của hắn như tiến vào một mảng tăm tối, trong bóng tối tồn tại vô số quỷ dị gào rú, chúng như phát điên, điên cuồng tấn công ý thức của Phương Hưu.
Vô số cảm xúc tiêu cực như hung tàn, giết chóc, tuyệt vọng tràn vào cơ thể hắn, muốn tâm linh hắn vặn vẹo thành quái vật.
Thế nhưng tâm linh Phương Hưu giống như vực sâu không đáy, dù cho cảm xúc tiêu cực tràn vào trong đó, hắn vẫn bình tĩnh.
Mục đích của dao phẫu thuật là làm tâm linh Phương Hưu méo mó, nhưng nếu bản thân tâm linh đã méo mó thì sao?
Giống như giết người vậy, nếu như người ngươi muốn giết là một người chết thì thử hỏi ngươi định giết thế nào?
“Chỉ tuyệt vọng ở trình độ này thôi sao?” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Sau đó hắn sử dụng linh lực, trực tiếp lưu lại dấu ấn thuộc về mình ở bên trong dao phẫu thuật, liên kết giữa hai bên lập tức được thành lập.
Sau khi hắn rút linh tính về mới phát hiện ra linh tính của hắn đột nhiên mạnh lên rồi!
Nó được thắp sáng thêm một phần trăm nữa.
Nói cách khác linh tính của hắn đã được thắp sáng hai phần trăm.
“Xem ra sức mạnh của dao phẫu thuật đã giúp ta thắp sáng thêm một phần linh tính.”
Điều này làm Phương Hưu càng hài lòng về dao phẫu thuật hơn.
Ngoại trừ linh tính mạnh thêm, hắn còn phát hiện ra sức mạnh thực sự của dao phẫu thuật.
Sức mạnh của dao phẫu thuật có hai cái, một là sức mạnh cơ bản: cắt chém.
Linh tính rót vào trong đó bao nhiêu thì khả năng cắt chém cũng tiếp tục mạnh lên bấy nhiêu.
Năng lực khác là điều động sức mạnh quỷ dị ẩn chứa trong đó để giúp hắn tự mình mạnh mẽ lên.
Có điều vì sức mạnh quỷ dị ẩn chứa trong dao phẫu thuật quá nhiều nên luồng sức mạnh ấy cũng cực kỳ hỗn loạn, lúc làm bản thân mạnh lên hắn sẽ mất đi lý trí, hơn nữa cũng tạo ra gánh nặng lớn cho cơ thể, thậm chí còn không thể thoát khỏi tình trạng này trong thời gian dài, khả năng lớn sẽ trực tiếp bị ảnh hưởng.
May mà Phương Hưu không lo sẽ mất lý trí, hắn chỉ lo cơ thể mình không thể chịu đựng được.
Hắn lại xem thời gian, đã hơn bảy giờ rồi, có thể ăn sáng thôi.
Hắn ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị làm bữa sáng.
Lão bà đon đả đón, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như nước: “Lão công, nên ăn sáng thôi.”
Phương Hưu đi xuyên qua người nàng, tự mình nấu bữa sáng.
Một quả trứng chiên, hai lát bánh mì, một cốc sữa bò.
Đang ăn thì Triệu Hạo gọi điện thoại tới.
“Hưu ca! Hưu ca! Ta biết năng lực của ta là gì rồi!” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hưng phấn của Triệu Hạo.
“Ừm, năng lực tính dục.” Phương Hưu cắn bánh mì, bình tĩnh nói.
“Hì hì, nói ra sẽ dọa ngươi đó... Hả!? Sao ngươi biết?” Triệu Hạo sửng sốt.
Phương Hưu không nói gì mà tiếp tục ăn bánh mì, hắn không muốn trả lời vấn đề thiểu năng như này.
Sau đó Triệu Hạo phản ứng lại.
“Hưu ca, ngươi tiên tri được sao?”
“Ừm.”
“Haiz, nhàm chán thật! Đúng là nhàm chán thật! Ta còn muốn vờ vịt với ngươi, thế mà ngươi đã đoán ra từ trước rồi, Hưu ca, ta phát hiện ra khuyết điểm trong năng lực tiên tri của ngươi rồi, khuyết điểm đó là từ nay về sau sẽ chẳng có gì làm ngươi kinh ngạc nữa.”
“Được rồi, không có chuyện gì thì cúp trước đây, lát nữa ta còn có hai vị khách tới.”
“Ơ kìa, đừng...”
Cạch!
Phương Hưu cúp máy, tiếp tục ăn sáng.
...
...
Bên ngoài khu chung cư, trên một chiếc xe thương vụ màu đen, Lý Văn Hạo đang nghe lén kinh ngạc, máy nghe lén trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.
Trầm Linh Tuyết bên cạnh nhíu mày: “Ngươi làm gì thế?”