Lý Văn Hạo phản ứng lại, hắn không lo nhặt thiết bị dưới đất lên mà chỉ kinh ngạc nói: “Ta nghe thấy năng lực của Phương Hưu và Triệu Hạo rồi!”
“Ồ?” Trầm Linh Tuyết hơi hứng thú: “Năng lực gì mà có thể khiến ngươi kinh hãi đến thế? Nói từng cái nghe xem, nói của Triệu Hạo trước.”
“Năng lực của Triệu Hạo là năng lực tính dục.”
Trầm Linh Tuyết: “...”
Sắc mặt nàng ta sầm lại bằng tốc độ mắt thường trông thấy được: “Đúng là đủ để khiến người ta kinh ngạc.”
“Không phải, năng lực của Triệu Hạo không quan trọng, quan trọng là Phương Hưu!” Triệu Hạo sốt ruột nói.
“Năng lực của Phương Hưu là gì?”
Trầm Linh Tuyết cũng không khỏi nghiêm túc lại, nàng ta hiểu rõ, mặc dù Lý Văn Hạo là người bình thường nhưng cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, kiến thức vượt qua không ít ngự linh sư, thậm chí là quỷ dị, những chuyện nhỏ không đủ làm hắn ta biến sắc.
“Đoán trước tương lai!” Lý Văn Hạo nghiêm túc nói.
“Cái gì!?” Trầm Linh Tuyết kinh hãi: “Ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì đấy chứ? Năng lực của Phương Hưu là đoán trước tương lai?”
Lý Văn Hạo gật đầu: “Thiết bị nghe lén của chúng ta là đồ chuyên nghiệp, trước đó Phương Hưu và Triệu Hạo là người bình thường, khả năng phát hiện ra bị nghe lén gần như bằng không, vì thế có lẽ có thể loại trừ khả năng hai người này gọi điện thoại diễn kịch.
Hơn nữa Phương Hưu còn nói một câu.”
Nói đến đây, Lý Văn Hạo không khỏi hít sâu một hơi.
“Nói gì?” Trầm Linh Tuyết hỏi.
“Hắn nói lát nữa còn có hai vị khách tới.”
“Cái gì!? Hai vị khách? Lẽ nào hắn nói là...”
Hai người nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lý Văn Hạo chậm rãi nói: “Bình thường vòng giao tiếp của Phương Hưu rất hẹp, càng không có họ hàng đến cửa, vì thế khách mà hắn nói rất có khả năng là... ngươi và ta.”
Trầm Linh Tuyết im lặng.
Một lúc sau.
Nàng ta khẽ mấp máy môi: “Trên thế giới này thực sự có năng lực đoán trước tương lai sao? Kể cả là có cũng không nên xuất hiện trên người một ngự linh sư nhất giai.”
“Đúng thế.” Lý Văn Hạo gật đầu: “Năng lực càng mạnh thì hạn chế càng nhiều, giống như người sở hữu năng lực không gian đến phỏng vấn lúc trước, mặc dù hắn có thể thuấn di* nhưng là ngự linh sư nhất giai, hắn chỉ có thể dịch chuyển trong mười cm, ngoài mười cm, linh tính khô cạn, cần đợi một tiếng sau mới lại có thể dịch chuyển.
*Thuấn di: dịch chuyển tức thời.
Một tiếng mười cm, năng lực thuấn dị này còn chậm hơn cả rùa bò.
Năng lực không gian như hắn nếu muốn áp dụng dịch chuyển tức thì vào thực tế thì ít nhất cũng phải thăng lên nhị giai.
Nếu như Phương Hưu có năng lực đoán trước tương lai mà thân là ngự linh sư nhất giai, chắc là hắn cũng chẳng mạnh hơn cái vị sở hữu năng lực không gian kia bao nhiêu, nói không chừng, chỉ có thể đoán được sự việc xảy ra sau đó một giây, nhưng nếu hắn đoán được ta và ngươi đi tìm hắn, vậy thì thời gian này dài bao nhiêu đây?”
“Đừng mù quáng kết luận.” Trầm Linh Tuyết nghiêm túc nói: “Có lẽ là trùng hợp, hoặc là trong cục điều tra tiết lộ hành tung của hai chúng ta cũng không chừng.”
“Điều tra viên Trầm, ngươi nói xem nếu như hôm nay hai chúng ta không đi tìm Phương Hưu thì sao? Vậy chẳng phải lời tiên tri của hắn bị phá rồi sao?” Lý Văn Hạo đột ngột đề nghị.
Trầm Linh Tuyết nhìn hắn ta như nhìn thằng ngu: “Nhiệm vụ của chúng ta là đi điều tra Phương Hưu và Lý Di Giai, bây giờ người ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, ngươi đã không đi nữa? Quay về ngươi ăn nói với cục trưởng Vương thế nào?
Lỡ đâu đây đều là do Phương Hưu thiết kế thì sao? Sau này cẩn thận không để người ta cười chết ngất?
Hơn nữa nếu Phương Hưu thực sự có thể đoán trước tương lai, vậy sau khi hắn gia nhập cục điều tra sẽ có tác dụng rất lớn, cũng không phải ngươi không biết đâu nhỉ?”
Lý Văn Hạo cười ngượng ngùng: “Ta chỉ thuận miệng nói một câu, xem xem năng lực tiên tri của hắn có chuẩn như thế thật không thôi, đương nhiên là phải đi chứ.”
“Đi thôi.” Trầm Linh Tuyết mở cửa xe, gió nhẹ thoáng qua, thổi tóc mai dính vào gò má trắng nõn.
“Ta muốn xem xem rốt cuộc đoán trước tương lai là thật hay giả.”
Hai người xuống xe, đi thẳng tới nhà Phương Hưu.
Khi họ lên tầng năm, lúc đang định gõ cửa thì phát hiện ra cửa chỉ khép hờ, đẩy là mở.
Hai người nhìn nhau, không biết Phương Hưu tiên tri được hay chỉ là không đóng cửa kỹ.
Đợi sau khi vào phòng, hai người nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, thân hình đĩnh đạc, vẻ mặt bình tĩnh ngồi pha trà.
Đó chính là Phương Hưu.
Trên bàn trà có ba chén trà, một chiến đặt trước mặt Phương Hưu, hai chén khác đặt bên cạnh, chén trà bốc khói trắng nghi ngút, hiển nhiên nước vừa được đun sôi.
Lúc nhìn thấy chén trà, Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo đều thầm cả kinh.
Tiên tri được thật sao? Hay là bên ngoài khu chung cư có camera?
Lúc này Phương Hưu nói.
“Thẩm tiểu thư, Lý tiên sinh, mời ngồi.”