Vừa dứt lời, vẻ kinh ngạc của hai người càng đậm thêm.
Họ có thể khẳng định rằng đây là lần đầu mình gặp Phương Hưu, trước đó, hai bên chẳng hề quen biết.
Hơn nữa thân làm người của cục điều tra, tư liệu thân phận của họ đều được bảo mật, không phải thứ Phương Hưu có thể tra ra.
Trầm Linh Tuyết cũng là người to gan, nàng ta ngồi xuống sô pha trước, nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt phán xét.
“Sao ngươi biết tên họ của bọn ta? Còn nữa, sao ngươi biết bọn ta sẽ đến đây?”
Phương Hưu làm như không thấy ánh mắt phán xét và nghi ngờ của Trầm Linh Tuyết, hắn bình tĩnh nói: “Đôi mắt ta có thể nhìn thấy tương lai.”
Nghe thấy chính miệng Phương Hưu thừa nhận, trong lòng hai người dấy lên sóng to gió lớn.
Có điều mặc dù kinh ngạc nhưng nghi ngờ trong lòng Trầm Linh Tuyết còn chưa tan biến.
“Ngươi có thể nhìn thấy tương lai? Làm sao để chứng minh?”
“Hai người các ngươi đều là người của cục điều tra, lần này đến đây vì hai mục đích, một là điều tra quỷ vực ở thư viện Bách Liễu, mục đích khác là xem thử năng lực của ta và Triệu Hạo có đủ tư cách gia nhập vào cục điều tra hay không.” Phương Hưu thong dong nói.
“Phương tiên sinh, chuyện này không thể chứng minh ngươi có thể đoán trước tương lai, mục đích bọn ta đến đây rất dễ đoán, chỉ cần ngươi biết một chút về chuyện của cục điều tra.” Lý Văn Hạo lắc đầu nói.
Phương Hưu nhìn Lý Văn Hạo, nói tiếp: “Ngươi vẫn luôn yêu thầm Trầm Linh Tuyết, cũng đã viết xong một bức thư tỏ tình, đặt ở túi áo bên trái, nội dung là Linh Tuyết, lúc ngươi nhìn thấy bức thư này, e là ta đã chết rồi, thực ra trong lòng ta vẫn luôn có một câu muốn nói với ngươi...”
“Đừng nói nữa!” Lý Văn Hạo đứng phắt dậy, đỏ mặt ngăn cản Phương Hưu.
Trầm Linh Tuyết kinh ngạc nhìn Lý Văn Hạo.
Lý Văn Hạo vội giải thích: “Điều tra viên Trầm, ngươi hiểu ta mà, chắc chắn Phương Hưu này đang ăn nói lung tung, ta thực sự không viết thư tình, ta...”
“Được rồi.” Trầm Linh Tuyết ra hiệu cho Lý Văn Hạo đừng kích động quá.
“Từ bé ta đã nhận được biết bao thư tình, ngươi làm ra việc này cũng chẳng có gì bất ngờ, có điều nghe ý của ngươi, chắc là ngươi tính lỡ như sau này chết trong lúc làm nhiệm vụ thì mới nói với qua, điều này lại khiến ta khá bất ngờ, có điều hai chúng ta không có khả năng.”
Mặt Lý Văn Hạo đỏ lên: “Ta biết, ta chỉ...”
“Vậy là ngươi thực sự viết thư tình? Lấy ra đây ta xem thử.” Trầm Linh Tuyết duỗi tay.
“Ta... ta...”
“Ta gì mà ta, ta chỉ muốn xem nội dung có giống như Phương Hưu nói hay không thôi!”
Lý Văn Hạo bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy thư tình trong túi áo bên trái ra.
Trầm Linh Tuyết cầm thư, sau khi mở ra, nhanh chóng liếc qua mấy dòng đầu, sự kinh ngạc trong lòng ngày càng lớn.
Bởi vì nội dung trên đó không lệch gì so với lời Phương Hưu nói.
Nàng ta ném thư tình trả Lý Văn Hạo, nhìn Phương Hưu chằm chằm: “Theo tính tình Lý Văn Hạo, nếu hắn đã định sau khi chết mới để ta biết thì chắc chắn không thể để bất cứ kẻ nào nhìn thấy bức thư tình này.
Nhưng ngươi biết nội dung bức thư tình cũng chưa chứng minh được ngươi có thể đoán trước tương lai, suy cho cùng thư tình không được viết trong tương lai mà là viết trong quá khứ.”
Đối mặt với nghi ngờ, Phương Hưu tiếp tục nói: “Trầm tiểu thư, năng lực của ngươi là khống chế lửa, số đo ba vòng là 85, 63, 80.”
Sắc mặt Trầm Linh Tuyết lập tức sầm lại: “Năng lực của ta không phải bí mật gì, người tiếp xúc với giới ngự linh sư ít nhiều gì cũng có chút tin tức, còn về ba vòng, dùng mắt ước lượng là có thể đoán ra đại khái, có điều người bình thường không đoán chuẩn như ngươi.”
“Trầm tiểu thư, ngươi còn có một bí mật không muốn cho người khác biết, có cần ta nói ra không?” Phương Hưu hỏi.
Lý Văn Hạo đột nhiên hứng thú.
“Nói đi! Ta chẳng có bí mật gì không thể cho người khác biết.” Trầm Linh Tuyết không phục nói.
“Trầm tiểu thư, ngươi có tật thích màu hồng, nội y, quần lót của ngươi đều màu hồng, thậm chí trên người ngươi còn xăm một hình...”
Rầm!
Bàn tay trắng nõn của Trầm Linh Tuyết bùng lên ánh lửa mãnh liệt, sóng nhiệt cuồn cuộn lan ra.
Nàng ta thẹn quá hóa giận nhìn Phương Hưu chằm chằm: “Ngươi vốn chẳng tiên tri gì cả, rõ ràng ngươi có mắt nhìn xuyên thấu!
Ngươi và Triệu Hạo cá mè một lứa, đều chẳng phải hạng tốt lành gì!”
Đối mặt với ngọn lửa nóng bỏng, Phương Hưu thản nhiên nói: “Trước hết ngươi phải hiểu rõ, năng lực đoán trước tương lai không phải như các ngươi nghĩ, có thể tùy ý đoán được tất cả mọi chuyện trong tương lai, có lúc ta chỉ có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng nhỏ lẻ.
Giống như tối qua ta nhìn thấy cảnh hai ngươi tới đây, sau đó ta hao tổn linh tính đi tiên tri về hai người.