Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 61 - Chương 61: Đây Không Phải Là Đoán Trước Tương Lai, Rõ Ràng Là Mắt Nhìn Xuyên Thấu (2)

Chương 61: Đây không phải là đoán trước tương lai, rõ ràng là mắt nhìn xuyên thấu (2) Chương 61: Đây không phải là đoán trước tương lai, rõ ràng là mắt nhìn xuyên thấu (2)

Rồi lại nhìn thấy một vài cảnh tượng liên quan đến hai người, biết một vài tin tức.

Ta nhìn thấy trong đêm khuya nào đó, Lý tiên sinh lấy thư tình ra đọc đi đọc lại, nhìn thấy Trầm tiểu thư thu dọn đồ lót trong nhà.”

Trầm Linh Tuyết chậm rãi dập tắt ngọn lửa, nhưng sự bất thiện trong mắt chưa tiêu tán, nàng ta luoon cảm thấy chắc chắn Phương Hưu không chỉ nhìn thấy những thứ đó, suy cho cùng hình xăm kia xăm ở...

“Những thứ ngươi đang nói vốn chẳng thể chứng thực, đây không được xem là tiên tri thực sự.”

“Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới được gọi là tiên tri?”

Trầm Linh Tuyết nghĩ một lát: “Giải xổ số tối nay!”

Phương Hưu gật đầu, tùy ý lấy ra một cây bút, bên trên viết một chuỗi số, đưa cho Trầm Linh Tuyết.

Trầm Linh Tuyết nghi ngờ nhìn mấy số trên tay.

“Trầm tiểu thư, nói trước với ngươi, tương lai không phải không thay đổi, mỗi một hành động đều sẽ khiến tương lai xảy ra biến hóa, ví dụ như ngươi lợi dụng quyền lực của cục điều tra đi đổi kết quả trúng thưởng hôm nay, vậy thì những số ta viết đương nhiên sẽ không trúng. Vì thế, nếu như ngươi muốn kiểm tra tính chính xác thì đừng làm ra bất kỳ chuyện gì gây ảnh hưởng tới tương lai, cũng đừng đi mua.”

Phương Hưu hờ hững nói khiến người ta có ảo giác rằng hình như hắn thực sự đoàn trước được.

Thực ra hắn đang lừa người, ý định thực sự của hắn là tối nay xem quay số trúng thưởng xong thì chết đi sống lại.

Trầm Linh Tuyết thấy Phương Hưu tự tin như thế thì trong lòng đã tin tưởng phân nửa.

Nhưng ngoài miệng nàng ta vẫn còn nghi ngờ: “Phương Hưu, tốt nhất là những gì ngươi nói đều là sự thật, nếu như ta phát hiện ra số này không trúng, chứng tỏ ngươi đang lừa ta, ngươi...”

Phương Hưu trực tiếp ngắt lời: “Nếu như không trúng, ta đền mạng.”

Trầm Linh Tuyết ngẩn ra, không ngờ tới thế mà Phương Hưu lại tự tin đến vậy.

Lúc này Lý Văn Hạo cũng ghé qua xem dãy số, hắn ta tỉ mỉ nhìn rồi đột nhiên cười khẽ.

“Này! Không đúng lắm! Không phải xổ số có bảy số sao? Sao ngươi mới đọc sáu số?”

“Hửm? Bảy số? Ngươi chắc chứ?” Trầm Linh Tuyết nghi ngờ.

“Đương nhiên là chắc chắn, ta mua bao nhiêu lần rồi mà.”

“Phương Hưu, quả nhiên ngươi lừa ta.” Trầm Linh Tuyết lập tức nổi giận, xổ số có bảy số, viết sáu số thì sao trúng được.

Ai ngờ Phương Hưu lại bình tĩnh đi qua, lấy bút, viết thêm số 1 vào sau số cuối cùng.

Hắn thả bút xuống, nói với hai người còn đang choáng váng: “Ngại quá, vừa rồi viết sót một số, bây giờ không sai rồi, dãy số trúng giải tối nay chính là nó.”

Thấy Phương Hưu vừa tự tin, vừa tùy ý như thế, hai người Trầm Linh Tuyết luôn có cảm giác IQ của mình bị lừa gạt.

Thực ra không thể trách Phương Hưu được, hai đời cộng lại hắn cũng chưa mua được mấy tờ xổ số, sao nhớ được có bao nhiêu đơn vị số chứ.

“Nếu ngươi đã nhìn thấy tương lai thì sao có thể viết sót được?” Rõ ràng Trầm Linh Tuyết không tin.

“Bây giờ việc ngươi cần làm là đợi chứ không phải chất vấn, lúc sự thật phơi bày, tất cả nghi ngờ đều sẽ tan biến.” Phương Hưu vẫn tự tin như trước.

Lúc này Trầm Linh Tuyết đột nhiên nói: “Nếu như ngươi thực sự có thể dự đoán tương lai, vậy hà cớ gì phải đợi xổ số mở thưởng, ngươi hoàn toàn có thể đoán ta sẽ làm gì tiếp theo.”

Phương Hưu bình tĩnh liếc nhìn nàng ta: “Ngươi cảm thấy là một ngự linh sư nhất giai, ta có thể đoán trước tương lai được mấy lần? Hơn nữa tại sao ta phải chứng minh cho ngươi? Các ngươi là quản lý cấp cao của cục điều tra sao?

Bây giờ ta chứng minh với các ngươi thì đến cục điều tra chẳng phải vẫn phải chứng minh cho các quản lý cấp cao khác sao?

Xin lỗi, ta chỉ đoán trước tương lai chứ không phải cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.”

“Ngươi!” Trầm Linh Tuyết dựng lông mày lên.

Lý Văn Hạo bên cạnh vội vàng đánh vỡ cục diện: “Điều tra viên Thẩm bình tĩnh đừng vội, dù sao thì tối nay mở thưởng là sẽ thấy rõ thôi, Phương tiên sinh, bây giờ chúng ta vẫn nên nói về trải nghiệm lúc trước của ngươi ở khu Thư Viện Bách Liễu đi.”

Phương Hưu gật đầu: “Quỷ vực kia gọi là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”

“Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn?” Hiển nhiên Lý Văn Hạo không hiểu lắm.

Trầm Linh Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Đặt tên cho quỷ vực là chuyện của cục điều tra.”

Phương Hưu không để ý đến nàng ta mà nói tiếp: “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện rồi lồng ghép vào với văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, khi bọn ta phát hiện ra, tất cả mọi người đều đã tiến vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rồi.”

“Phương tiên sinh, tại sao ngươi lại quả quyết rằng nó là bệnh viện tâm thần?”

“Bởi vì quỷ vực kia chính là một bệnh viện, hơn nữa ta còn nhìn thấy biển hiệu là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”

Bình Luận (0)
Comment