Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 62 - Chương 62: Không Phải Yếu Đuối Và Thiếu Hiểu Biết, Ngạo Mạn Mới Là Chướng Ngại Để Sinh Tồn

Chương 62: Không phải yếu đuối và thiếu hiểu biết, ngạo mạn mới là chướng ngại để sinh tồn Chương 62: Không phải yếu đuối và thiếu hiểu biết, ngạo mạn mới là chướng ngại để sinh tồn

Sau đó Phương Hưu tường thuật ngắn gọn lại về chuyện xảy ra trong quỷ vực, hắn không tiết lộ quá nhiều bởi vì hắn chỉ là ngự linh sư nhất giai, dù cho có năng lực đoán trước tương lai thì hắn cũng không thể tùy ý đoán.

Đương nhiên chuyện dao phẫu thuật phải giấu đi, một quỷ khí có giá trị không nhỏ, một khi bị lộ ra có thể sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.

Một lúc lâu sau.

Hai người Trầm Linh Tuyết nghe xong thì im lặng.

“Phương Hưu, ý của ngươi là trong quỷ vực ở Thư Viện Bách Liễu, ngoại trừ quỷ dị là nữ bác sĩ và quỷ dị điều khiển giấc mộng ra thì còn có khả năng tồn tại những quỷ dị khác? Ngươi tiên tri ra sao?”

Trầm Linh Tuyết rất cứng rắn, đến tận bây giờ, nàng ta vẫn gọi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn kia là quỷ vực Thư Viện Bách Liễu.

Phương Hưu không bất ngờ, ngự linh sư vốn là người có tâm linh vặn vẹo, có điều có người bị nặng, có người bệnh trạng tương đối nhẹ.

Trầm Linh Tuyết cũng được coi là tốt rồi, không tỏ ra có khuynh hướng thèm giết chóc, hung tàn, nàng ta chỉ kiêu căng, ngang ngược, dễ giận, bướng bỉnh, hẹp hòi, khó chung đụng, mắt cao hơn đầu, đa nghi,... một tỷ khuyết điểm treo ở đó mà thôi.

“Ta không lường trước được điều đó, dựa vào linh tính của ta chỉ có thể biết trước một lần, đó là khi lựa ngã rẽ thì biết được con đường chính xác, khi đối diện với bên trái hay phải của ngã rẽ, ta nhìn thấy được hai cảnh tượng khác nhau.

Một cảnh tượng là cảnh tượng của con đường chính xác, cho thấy lối thoát hiểm và quỷ dị điều khiển giấc mộng, ta và Triệu Hạo trốn thoát thành công.

Một cảnh tượng khác là con đường sai lầm, ở đó có rất nhiều phòng bệnh, cửa phòng đóng chặt, đằng sau mỗi căn phòng đều có một luồng khí quỷ dị cực kỳ đáng sợ xuất hiện, thậm chí còn có vài cánh cửa đang mở, sau đó, ta và Triệu Hạo bị nữ bác sĩ truy đuổi và giết chết.

Vì thế ta phán đoán, trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ít nhất có đến mấy chục con quỷ dị tồn tại.”

“Mấy chục con quỷ dị!?” Lý Văn Hạo đột nhiên cao giọng lên.

“Phương tiên sinh, ngươi chắc chứ?”

Phương Hưu gật đầu: “Cảm giác của ta sẽ không sai.”

Trầm Linh Tuyết lại cười nhạo nói: “Phương Hưu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Sự kiện quỷ dị toàn cầu xuất hiện không ít, nhưng chưa từng xuất hiện tiền lệ một khu quỷ vực có đến mấy chục con quỷ dị như thế!

Thậm chí, trong tình huống thông thường, một quỷ vực chỉ có một quỷ dị, mà quỷ vực đó là căn cứ vào quỷ dị mà sinh ra, có khả năng là quỷ dị khác đi nhầm vào hoặc là hiện tượng dung nhập quỷ vực.

Nhưng ngươi nói rằng mấy chục con quỷ dị tập hợp ở một nơi, hoàn toàn không có khả năng, quỷ dị không thích tụ tập giống với con người, bọn chúng tập hợp ở một nơi rất khó chung sống hoà bình.

Cho nên, nếu ngươi không nhìn nhầm, vậy đó vốn không phải là quỷ dị, mà là quỷ nô.

Thường thì một số quỷ dị mạnh có thể kiểm soát rất nhiều quỷ nô, quỷ nô thường là người hoặc động vật sau khi chết bị quỷ dị cưỡng ép khống chế.

Lúc đó có thể ngươi sợ hãi quá mức, lại thêm vốn không hiểu rõ về quỷ dị, cho nên mới nhầm lẫn quỷ nô thành quỷ dị.”

Phương Hưu không nhiều lời, chỉ bình tĩnh nói: “Với trình độ của người, rất khó để lý giải được lời ta muốn nói, ngươi chỉ cần báo cáo chi tiết là được.”

Hắn xem qua diễn đàn quỷ dị toàn cầu, đương nhiên biết được cái gì là quỷ nô, vì thế hắn rất chắc chắn, bị giam giữ trong những phòng bệnh kia đều là quỷ dị.

Chẳng qua hắn không có ý định giải thích cho Trầm Linh Tuyết, một là giải thích quá nhiều sẽ làm lộ khả năng dự đoán của bản thân, hai là, không thể giải thích cho người phụ nữ ngạo mạn này hiểu.

Nàng ta chỉ cần thành thật báo cáo, người phía trên hẳn sẽ đưa ra phán đoán chính xác.

“Với trình độ của ta?” Trầm Linh Tuyết cười lạnh: “Ngươi là một ngự linh sư mới trải qua được mấy lần sự kiện quỷ dị? Ngươi nói là quỷ dị thì chính là quỷ dị sao? Có lẽ cả quỷ nô ngươi cũng chưa từng thấy nhỉ?”

Phương Hưu uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Quả nhiên, không phải yếu đuối và thiếu hiểu biết, ngạo mạn mới là chướng ngại để sinh tồn.”

Lý Văn Hạo thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vội vàng hoà giải nói: “Phương tiên sinh, nếu như ta đoán không sai, trước ngày hôm qua ngươi chỉ là một người bình thường, nhưng trong lời nói ngươi chẳng xa lạ gì với quỷ vực và ngự linh sư, sao ngươi biết được những thứ liên quan đến quỷ dị và ngự linh sư? Là dự đoán sao?”

“Diễn đàn quỷ dị toàn cầu.” Phương Hưu bình tĩnh nói ra.

“Đúng vậy, trong tương lai, ngươi nói cho ta biết về diễn đàn này.”

Lý Văn Hạo nghe được câu nói này thì không thể tưởng tượng được: “Là ta nói cho ngươi?”

Bình Luận (0)
Comment