Nói thực lòng, dù ta đột phá lên tam giai nhưng cũng không chắc chắn có thể túm được ảnh quỷ, nhưng đối phương lạ lắm, vừa thấy ta đột phá là lập tức lẩn vào bóng tối rồi biến mất.
Lúc chiến đấu cũng rất lạ, hắn ta như thể nhường ta, rõ ràng thực lực rất mạnh nhưng chỉ toàn để quỷ đầu người quấn lấy ta, còn mình thì ở cạnh thỉnh thoảng đánh lén.
Ta có cảm giác kỳ lạ, hình như đối phương đợi ta thăng cấp lên tam giai nên sau khi ta vừa thăng cấp là hắn ta rời đi ngay, có điều đây chỉ là suy đoán của ta, khả năng không lớn lắm.
Trong thực tế, sao có thể có phản diện chơi đùa vai chính mà không giết, đợi cho đối phương đột phá giống tiểu thuyết chứ.
Đúng rồi, ta còn tìm thấy cái này ở hiện trường.”
Dương Minh lấy ra một lá bài poker kim loại, chất liệu bằng vàng.
Lá bài poker có chút hư hại nhưng vẫn có thể nhìn ra trên đó viết A bích.
“A bích? Đây là lá bài được tạo thành từ thép tâm linh!” Vương Đức Hải nhìn lá bài rồi chìm vào im lặng, hắn ta đột nhiên liên tưởng tới nhiều thứ, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu như lá poker này của ảnh quỷ, vậy thì mọi chuyện gay go rồi.
Bởi vì rất có khả năng ảnh quỷ kia không phải quỷ dị mà là ngự linh sư, hơn nữa còn là ngự linh sư có tổ chức khổng lồ.”
“Liệu có khả năng Phương Hưu cũng là người của tổ chức đó không?” Phương Hưu đột nhiên thắc mắc.
Vương Đức Hải lắc đầu: “Sẽ không, năng lực tiên tri ở trong bất kỳ tổ chức nào cũng là sự tồn tại cực kỳ quý giá, sẽ không có người nỡ để Phương Hưu đi nằm vùng.
Loại nhân tài như hắn, thích hợp nhất là giữ lại ở hậu phương để đoán trước tương lai, hơn nữa bất kể thế lực phía sau ảnh quỷ là gì, chắc chắn chúng là kẻ địch của cục điều tra, nếu đã là kẻ địch thì không thể nào để Phương Hưu gọi điện nhắc nhở ngươi, Bạch Tề chết mới phù hợp với lợi ích của kẻ địch.
Dương Minh, bước tiếp theo, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là điều tra ảnh quỷ, nếu như sau lưng hắn ta thực sự có một tổ chức đang ẩn nấp trong bóng tối, muốn hãm hại cục điều tra, vậy thì e là sự nguy hiểm của chúng còn hơn cả quỷ dị nhiều.”
“Hiểu rồi, chuyện này ta nhất định sẽ không bỏ qua, dù sao thì Tiểu Bạch cũng suýt chết, bất kể kẻ đứng sau là ai, ta nhất định sẽ điều tra đến cùng.” Trong mắt Dương Minh xẹt qua sát khí mãnh liệt.
“Đúng rồi, phía Phương Hưu thì sao? Có cần phái người bảo vệ không, dù sao thì năng lực của hắn cũng quan trọng như thế.”
Vương Đức Hải im lặng rồi chậm rãi lắc đầu: “Không cần, bây giờ tin tức của Phương Hưu còn chưa bị tiết lộ ra ngoài, bên ngoài chỉ cho rằng hắn là một ngự linh sư mới có năng lực linh cảm thôi, họ sẽ không chú ý đâu.
Nhưng một khi có người bảo vệ, vậy hắn sẽ có khả năng rơi vào tầm ngắm của địch, ngược lại còn nguy hiểm hơn.
Mấu chốt là thực lực của quỷ dị kia không hề nhỏ, nếu như hắn ta muốn ra tay, cả cục điều tra của thành phố Lục Đằng này trừ ngươi và Bạch Tề ra còn ai có thể trụ được? Ngươi với Bạch Tề không thể hai tư giờ canh bên cạnh Phương Hưu, nếu không chuyện quỷ dị thành phố Lục Đằng ai xử lý?
Vì thế mọi thứ làm như thường, cứ đối xử với Phương Hưu như ngự linh sư mới, không phái ai đi cả, thế mới là sự bảo vệ lớn nhất.”
...
...
“Lão công, ta nhớ ngươi quá.”
Lão bà lượn xung quanh Phương Hưu như bướm vờn hoa.
Nhưng Phương Hưu chỉ lặng thinh ngồi trên sô pha, đánh giá tài liệu cục điều tra trong tay và cả đồng phục cũng như điện thoại được tăng thêm bảo mật mới phát xuống.
Sau đó hắn lại lấy túi công văn màu đen ở bên cạnh lên, mở ra, để lộ đồng xu màu vàng sậm lít nhít bên trong.
Không nhiều, không ít, vừa đủ hai trăm.
Đồng xu này màu vàng đậm, bên trên có khắc hoa văn tinh xảo, rất có cảm xúc, cũng rất nặng, có điều không lớn lắm, ngang ngửa với tiền xu bình thường.
Đây là linh tệ làm từ thép tâm linh, một loại kim loại có thể dẫn linh tính, cực kỳ quý giá.
Một đồng linh tệ có thể được bán với giá trăm triệu thậm chí cả tỷ ở chợ đen, hơn nữa còn thường xuyên không mua được.
Đây không phải đang nói xem giá cả linh tệ bằng bao nhiêu tiền mà là rất ít người bán linh tệ đi, phần lớn ngự linh sư đều tích lũy linh tệ, dùng để tạo vũ khí linh tính thuộc về riêng mình.
Suy cho cùng có nhiều tiền hơn nữa thì khi đối mặt với quỷ dị cũng chẳng thể lấy tiền mua mạng, nhưng vũ khí linh tính có thể đề cao khả năng chiến đấu, tăng thêm ít tỉ lệ sống. Chuyện này có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể làm được.
Hơn nữa cục điều tra quản lý việc đúc linh tệ, trong tình hình bình thường đều ưu tiên tiêu hóa nội bộ, phần dư ra mới để tuồn ra ngoài, bấy giờ mới đưa tới chợ đen, giá cả của linh tệ chỉ có cao chứ không hạ.
Từ đó có thể thấy hai trăm xu linh tệ này có giá trị cao thế nào, mà đội trưởng Dương Minh có thể lấy một lần ra nhiều linh tệ như thế, đổi thành ngự linh sư khác, có bán mình đi cũng chẳng đủ.