Đột nhiên, người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, động tác của hắn ta dừng lại rồi đột ngột quay lại.
Một đôi mắt đỏ ngầu gần như không có lòng trắng đập vào mắt Phương Hưu.
Chủ nhân của đôi mắt này là một thanh niên có thân hình vô cùng xanh xao và gầy gò.
Vẻ mặt Phương Hưu bình tĩnh nhìn chằm chằm người thanh niên này, hắn biết rất rõ đây chính là trước đó người đã đánh hắn lúc nhìn qua mắt mèo.
Về phương pháp tấn công, hẳn là có liên quan đến đôi mắt kỳ quái của hắn ta.
Ngự linh sư sao?
Năng lực có liên quan đến mắt?
“Ngươi tỉnh cũng nhanh đấy, nhìn chẳng giống ngự sư linh mới chút nào.” Người đàn ông nhìn thẳng vào Phương Hưu rồi nói, giọng nói có chút khàn khàn, thậm chí còn hơi bệnh hoạn điên cuồng.
“Xem ra ngươi cũng giống ta, thuộc hàng thiên tài, cũng vừa hay, hành hạ thiên tài đến chết là thứ ta yêu thích nhất.”
Người đàn ông tự nói với chính mình, với nụ cười điên cuồng và tàn nhẫn trên khuôn mặt không tự chủ được.
Đối mặt với cảnh tượng này, Phương Hưu vẫn không hề toát lên vẻ sợ hãi, mà ngược lại hắn rất bình tĩnh nói: “Sửa xong chưa?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc, khuôn mặt lập tức nhăn nhúm lại: “Thật ngại quá, gần đây mới giết vài người, khiến cái máy móc này lâu năm chưa sửa, kiên nhẫn chờ ta một lát, xong ngay đây.”
“Mau sửa xong đi, ta không thích lãng phí thời gian đâu.”
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hưu, toàn thân hắn ta kinh ngạc, không thể khống chế cơ thể đang bắt đầu run lên, ngay cả các cơ trên mặt hắn ta cũng co giật không ngừng.
“Ha ha ha…”
Bỗng hắn ta phát ra một tiếng trận cười như điên như dại.
“Đúng là Phương Hưu, không thể không nói, người như ngươi thật thú vị, hợp gu ta, nhưng tiếc quá, em họ của ta chết rồi nên ngươi cũng phải chết.”
“Hả? Ngươi là anh họ của Vương Tử Đằng?” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Người đàn ông gật đầu: “Ta xin tự giới thiệu, ta là Lâm Tử Dương, chính là anh họ thiên tài của đứa em họ không ra hồn kia.”
“Hình như ngươi mắc bệnh nặng lắm nhỉ.”
Lâm Tử Dương cười như điên: “Ta không bị bệnh, ta đang tỉnh hơn bất cứ lúc nào, chí ít ta còn biết báo thù cho em họ ta phải không? Ha ha ha…”
Nghe những lời của Lâm Tử Vương, Phương Hưu nhớ ngay đến trên diễn đàn quỷ dị toàn cầu từng giới thiệu về linh tính mất khống chế được.
“Nhất định ngươi rất ngạc nhiên, vì sao ta lại tìm đến ngươi để báo thù cho em họ, thật ra các ngươi cùng nhau chạy trốn trong quỷ vực, cũng coi như cùng vò sinh ra tử rồi, hắn bị quỷ dị giết, vậy tại sao ta lại tìm đến ngươi? Rõ ràng chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Tử Dương trở nên dữ tợn dị thường, vẻ măt nhìn Phương Hưu một cách hung tợn.
“Bởi vì ngươi đáng chết! Vì sao người chết không phải là ngươi, mà là em họ của ta? Nếu em họ ta đã chết rồi, vì sao ngươi vẫn còn sống? Chuyện này có phải nói lên rằng em họ của Lâm Tử Dương ta kém hơn người khác? Cả đời Lâm Tử Dương chưa bao giờ thua kém người khác, cho dù là em họ của ta cũng không thể yếu được!
Không riêng gì ngươi đâu, còn thằng nhãi tên Triệu Hạo nữa, ngươi yên tâm đi, các ngươi…”
“Em họ của ngươi là do ta giết.” Phương Hưu trực tiếp xen ngang tiếng cười điên dại của Lâm Tử Dương.
Lâm Tử Dương đang trong trạng thái điên cuồng nhất thời sửng sốt, tựa hồ không biết tiếp theo nên nói cái gì.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Thật ra cái chết của em họ ngươi không phải không có liên quan đến ta, chính xác hơn mà nói, sở dĩ hắn chết là do một tay ta làm.
Ban đầu hắn có thể sống, nhưng ta ra tay đánh lén hắn, khiến hắn mất đi năng lực hành động, thế nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ dị đuổi đến, rồi bị ăn tươi nuốt sống.
Lúc hắn bị ăn, ta đang đứng lẳng lặng bên cạnh xem, cảm nhận nỗi tuyệt vọng làm cho người khác si mê trên người hắn.
À đúng rồi, chuyện buồn cười nhất là lúc em họ của ngươi sắp chết còn có ý định kéo ta xuống nước, dùng đôi bàn tay bẩn thỉu và đẫm máu của mình để kéo quần của ta, ngươi có biết ta đã phản ứng như thế nào không?
Ta giẫm nát bàn tay hắn bằng giày của ta, còn dùng sức nghiền cho đến khi nghe tiếng xương tay bị gãy, khi đó tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng hắn nghe thật tuyệt.”
Lâm Tử Dương: “...”
Hắn ta ngơ ngác nhìn Phương Hưu, ngẩn ra mấy giây mới định thần lại, càng ngày hắn ta càng trở nên điên cuồng và cáu kỉnh.
“ĐM! ĐM! ĐM! Ngươi đi chết đi! Ta giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi! Ngươi có biết ngươi làm như vậy trông ta giống như kẻ ngốc không? Á! !”