Vẻ mặt Phương Hưu nhìn hắn ta vẫn bình tĩnh như đang xem một tên hề vậy.
“Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta!” Lâm Tử Dương điên cuồng la lối: “Ta muốn tra tấn ngươi đến chết, sau đó ném ngươi vào máy xay thịt nghiền nát, cuối cùng vứt cho đám chó mèo hoang ăn!”
Vừa nói, Lâm Tử Dương lại từ trong túi móc ra một tờ giấy chứng nhận nhàu nát, đó là một tờ giấy chứng nhận màu đỏ tươi, trên đó viết bốn chữ "Ái tâm nhân sĩ".
Ái tâm nhân sĩ: Người giàu lòng yêu thương, vui lòng giúp đỡ người khác.
“Ngươi có thấy ta giết người, cho chó ăn mà vẫn trở thành ái tâm nhân sĩ? Ngươi có sợ không? Ta chỉ muốn hỏi ngươi có sợ không!!”
Tơ máu đỏ ngầu trong mắt Lâm Tử Dương càng ngày càng dày đặc, nhãn cầu gần như nổ tung.
Phương Hưu vẫn bình tĩnh như trước, hắn nói: “Ngươi chỉ là một tên rác rưởi, đầu óc bị ô nhiễm bởi sức mạnh quỷ dị. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một sức mạnh quỷ dị như vậy lại có thể biến ngươi thành một con chó điên? Rốt cuộc bao nhiêu kẻ nhân tài phế vật có thể làm được điều này?”
“Con mẹ ngươi!!” Trong nháy mắt Lâm Tử Dương trở nên nóng nảy.
Hắn ta đã xử tử rất nhiều người trong nhà kho này, nhưng chưa từng có ai giống như Phương Hưu, dường như người này không hề biết sợ hãi là gì.
Không chỉ như vậy, Phương Hưu còn làm cho người ta có cảm giác giống như người bị trói ở đó là hắn ta.
Nếu là người khác sẽ run bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng, thậm chí miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
“Van xin ngươi buông tha cho ta.”
“Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể làm tất cả điều gì.”
Hắn ta say mê những âm thanh tuyệt vời bao gồm sợ hãi cùng tuyệt vọng này.
Lâm Tử Dương vốn đang trên bờ vực mất khống chế linh tính, tính cách trở nên cực kỳ bạo lực và điên cuồng, bình thường chỉ có thể giết người khác mới có được niềm vui, đối với hắn ta mà nói, điều tuyệt vời nhất chính là nếm trải nỗi sợ hãi của người khác.
Bây giờ hắn ta không những không nếm trải nỗi sợ hãi mà còn bị chế giễu khiến hắn ta gần như nổ tung.
“Ta sẽ tra tấn ngươi đến chết! Thật sự ta muốn xem, khi ngươi thương tích đầy mình, hấp hối, thì còn làm ra vẻ miệng lưỡi xéo xắt như bây giờ không!”
Lâm Tử Dương như điên chạy đến bàn tra tấn gần đó, bắt đầu chọn dụng cụ tra tấn, hắn ta cầm cây kim thép lên, nghĩ rằng nó quá nhỏ, hắn ta lại cầm mỏ hàn lên, phát hiện nó vẫn còn quá nhỏ, hắn ta muốn chọn cái công cụ tra tấn tàn ác nhất, để dạy cho Phương Hưu một bài học nhớ đời.
“Quả nhiên là kẻ bỏ đi, chọn dụng cụ tra tấn cũng đến nửa ngày chưa xong sao?” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang khắp nhà kho.
“ĐM!”
Lâm Tử Dương hét lên, sau đó đập tay xuống bàn tra tấn, chiếc bàn thép bị hắn biến dạng, dụng cụ tra tấn nằm rải rác trên sàn.
Dáng vẻ bình tĩnh của Phương Hưu đã hoàn toàn chọc điên hắn ta.
Chỉ thấy hắn ta tiện tay cầm một cái kìm lên, sắc mặt dữ tợn tiến lại gần Phương Hưu.
“Thằng nhãi miệng lưỡi xéo xắt này, ta muốn nhổ từng cái răng của ngươi xuống! Răng phía trên thì ném lên nóc nhà, răng bên dưới thì chôn xuống đất!”
Trên mặt hắn ta lộ ra một nụ cười nham hiểm, không ngừng dùng kìm khua khoắng trước mặt Phương Hưu, như muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Phương Hưu để thỏa mãn trái tim biến thái của hắn ta.
Nhưng chắc chắn hắn ta sẽ thất vọng, bởi biểu cảm trên mặt Phương Hưu vẫn bình tĩnh như cũ.
Ngay khi Lâm Tử Dương sắp mất hết bình tĩnh thì Phương Hưu cất lời.
Một giọng nói bình tĩnh và vô cảm vang lên.
“Nếu chết, ngươi sẽ lựa chọn hình thức nào?”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Tử Dương kinh ngạc.
“Ngươi muốn bị búa tạ đập gãy từng cái xương, hay là muốn bị một cú đấm liên tiếp đánh thành thịt nát? Hay là lăng trì?
Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Ta sẽ cố hết sức để thoả mãn ngươi.”
Lúc này Phương Hưu bình tĩnh như một lão hòa thượng đang thiền định, không hề nao núng, nhưng lời nói trong miệng lại khiến người ta rùng mình.
Lời nói của Phương Hưu khiến Lâm Tử Dương đang cười điên dại cũng phải thu lại ý cười.
Hắn ta nhìn thẳng vào Phương Hưu bằng đôi mắt đỏ ngầu, nỗi sợ hãi lặng lẽ tràn ngập.
“Khó lựa chọn quá sao?”
Khóe miệng Phương Hưu hiện lên một nụ cười hờ hững, giọng điệu bình tĩnh như đang giúp một người bạn cũ quyết định hôm nay ăn gì.
“Thôi được rồi, thấy người là anh họ của Vương Tử Đằng, ta quyết định tỏ lòng thương xót cuối cùng với ngươi.
Vậy để ta lựa chọn thay cho ngươi nhé.
Chọn lăng trì đi, đúng lúc ta có một con dao phẫu thuật, ta sẽ dùng nó để cắt từng mảnh thịt của ngươi, tuy nhiên, dù sao ta cũng không phải là người chuyên nghiệp, ngươi có thể chết với hàng trăm, thậm chí hàng chục vết cắt, vì vậy hi vọng ngươi bao dung một chút.”
Lúc này, ánh mắt của Lâm Tử Dương đối với Phương Hưu thay đổi, trở nên đầy ngạc nhiên và bất an.