Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 86 - Chương 86: Cuối Cùng Cũng Tỉnh, Còn Muộn Hơn Ta Một Chút (1)

Chương 86: Cuối cùng cũng tỉnh, còn muộn hơn ta một chút (1) Chương 86: Cuối cùng cũng tỉnh, còn muộn hơn ta một chút (1)

Bởi vì hắn ta thật sự không nghĩ ra được, rõ ràng là Phương Hưu bị trói vào ghế, giống như miếng thịt chiên trên chảo.

Nhưng tại sao Phương Hưu vẫn luôn bình tĩnh như vậy, thậm chí trong giọng nói của hắn mang vẻ rất tự tin.

Thật giống như người bị trói kia chính là bản thân hắn ta.

Điều này khiến Lâm Tử Dương vô cùng khó chịu.

“A a a!!”

Lâm Tử Dương điên cuồng hét lên, không ngừng dùng hai tay túm tóc, kiểu tóc gọn gàng vốn có đã bị rối bù, thậm chí hắn ta còn nhổ ra vài nắm tóc dính theo da đầu mái me.

“Tên điên kia! Ngươi mới là kẻ điên đấy! Rốt cuộc là ai mới là người không khống chế được linh tính!

Tên nhãi kia, ngươi không nhìn ra tình cảnh hiện tại à! Bây giờ sinh mạng của ngươi đang nằm trong tay ta! Sao ngươi lại tự nhiên hỏi ta muốn chết như thế nào! ?

Chỉ cần ta muốn, lập tức, lập tức ngươi sẽ biến thành thức ăn cho chó, để đổi lại giấy chứng nhận ái tâm nhân sĩ cho ta!”

Lâm Tử Dương nhìn chằm chằm Phương Hưu, cố gắng tìm ra chút sợ hãi trên mặt hắn.

Nhưng chú định là hắn ta sẽ thất vọng.

Trên mặt Phương Hưu không hề lộ ra vẻ sợ hãi hèn mọn mà chỉ có sự bình tĩnh khi khống chế được hết thảy.

“Ngươi sai rồi, mạng của ngươi vân luôn nằm trong tay ta.”

“Cái gì cơ! Ngươi có hiểu ngươi đang nói cái gì không? Ngươi dỏng cái tai lên nghe rõ lời ta nói lại đây!”

Phương Hưu phớt lờ Lâm Tử Dương đã lại phát điên, thay vào đó, hắn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào quỷ dị đang chảy nước miếng.

Đó là một hình dạng quỷ dị hình người được bao phủ bởi màu xanh biếc, với cái đầu nhọn hình tam giác và những móng vuốt đen tuyền đang khua qua lại.

Khi hắn nghiêng đầu, ánh mắt lậo tức đối diện quỷ dị.

“Ta thấy ngươi ở bên cạnh ta khua tay múa chân cũng lâu rồi đấy, có muốn ăn thịt người hay không?”

Lâm Tử Dương kinh ngạc: “Ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”

“Cùng quỷ dị, sao thế? Ngươi nhìn không thấy sao? Ngay bên cạnh ta này, quỷ dị toàn thân xanh biếc, ướt sũng nước vẫn đứng cạnh ta nè.”

Lâm Tử Dương ngơ ngác nhìn khoảng không bên cạnh Phương Hưu, hắn ta không còn phân biệt được mình điên hay Phương Hưu điên.

“Điên rồi, ngươi thật sự điên rồi…”

Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp nói xong thì một cảnh tượng chấn động đã xuất hiện!

Không khí bên cạnh Phương Hưu đột nhiên vặn vẹo, một quỷ dị thân hình màu xanh biếc, móng vuốt màu đen, đầu hình tam giác đột nhiên xuất hiện!

“Cái gì!” Lâm Tử Dương bỗng sợ hãi, sắc mặt hắn ta bấn loạn.

“Sao lại xuất hiện một con quỷ vậy!”

Phương Hưu mỉm cười: “Không chỉ là một con thôi đâu.”

Ngay lập tức, hắn ta nhìn tất cả quỷ dị trong nhà kho và bắt gặp ánh mắt của chúng.

“Chúng đều xuất hiện rồi.”

Vừa dứt lời, cảnh tương hiện ra khiến Lâm Tử Dương chấn động đến tận xương tủy.

Trong nhà kho vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện năm sáu con quỷ dị với khuôn mặt hung dữ và hình dáng cực kỳ đáng sợ!

Đôi mắt của chúng lóe lên ánh sáng cực kỳ phấn khích và khát máu, miệng chúng liên tục phát ra những tiếng gầm vô nhân tính.

“Không, không, không! Rốt cuộc chuyện này là thế nào! Đây không thể là sự thực, đây chắc chắn là ảo giác!

Ngươi nhanh lên, nhanh đưa chúng về nơi chúng nên thuộc về” Lâm Tử Dương sụp đổ gào thét.

Nhưng Phương Hưu, với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, thì thầm: “Có thể bắt đầu rồi.”

Sau đó, những sinh vật kỳ quái bắt đầu từ từ tiến về và vây quanh họ.

......

......

Cộc cộc cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

Phương Hưu nhìn về phía cánh cửa đang rung chuyển với vẻ mặt bình thản. Trong đầu hắn vẫn còn vang vọng cảnh tượng bị những thứ kỳ quái chia cắt trước đó, cũng không tồi, thống khổ lại +1.

Đã đến lúc để Lâm Tử Dương nếm trải nỗi đau rồi.

Hắn ta chầm chậm đứng dậy.

Cộp cộp cộp...

Từng bước tường bước tiến ra cửa.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng ngay trước cửa.

Lúc này, hắn và Lâm Tử Dương chỉ cách nhau một cánh cửa, Phương Hưu ở bên trong, còn Lâm Tử Dương thì dán con mắt đầy tơ máu lên lỗ mắt mèo.

Nghe được tiếng bước chân của Phương Hưu, Lâm Tử Dương có chút hưng phấn. Lúc này, hắn chỉ cần chờ Phương Hưu nhìn một cái qua mắt mèo thôi, chỉ cần một cái thôi là đủ rồi.

Bên trong, Phương Hưu nghiêng đầu, dường như muốn nhìn qua lỗ nhìn, nhưng khi đầu hắn nghiêng về phía trước, tay áo hắn bất ngờ rung lên, và rồi một tia sáng bạc lóe lên.

Dao phẫu thuật bất ngờ xuất hiện trong tay Phương Hưu.

Tia lửa tóe ra, xoạt!

Dao phẫu thuật biến thành một tia sáng bạc, đâm thẳng vào mắt mèo.

“A!!!” Tiếng thét chói tai vang lên.

Dao phẫu thuật xuyên qua mắt mèo đâm thẳng vào mắt Lâm Tử Dương mà không bất cứ trở ngại.

Lâm Tử Dương bị mù một mắt trong nháy mắt, nhưng với sức mạnh của hắn ta, mất đi một mắt không đủ để hắn mất đi khả năng chiến đấu.

Bình Luận (0)
Comment