Giám đốc Trình xem qua, sau đó lập tức cười ngại ngùng nói với Phương Hưu: “Thật ngại quá, là đơn hàng mới đến thôi, ngài tiếp tục đi.”
Phương Hưu liếc mắt nhìn giám đốc Trình một cái, sau đó viết lên hợp đồng một số 6.
Sau khi viết xong, hắn không nói một lời mà quay người rời đi.
Giám đốc Trình cung kính đứng dậy, hắn ta hơi khom người nói: “Khách quan đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới.”
Sau khi rời khỏi quán bar Hoa Hồng Đen, Phương Hưu tản bộ quanh quẩn bên ngoài, dùng huyết đồng để khám phá một lúc lâu, sau khi xác định không có ai theo dõi mình, hắn mới trở về nhà.
Trả hai trăm linh tệ hắn cũng không thấy tiếc, dù sao số tiền đó cũng là nhặt được, lần sau hắn có thể đòi Dương Minh một ít.
Chỉ cần có thể loại bỏ Lý Chí Vĩ thì cũng đáng, Lý Chí Vĩ có năng lực cảm ứng tương đương với con mắt của câu lạc bộ Quang Minh, nếu loại bỏ đôi mắt của hắn ta, không chừng bản thân hắn sẽ an toàn thêm một khoảng thời gian.
Phương Hưu chưa bao giờ là người bị động, đã đắc tội câu lạc bộ Quang Minh thì hắn sẽ ra tay trước, tại sao phải đợi người khác tới tìm hắn rồi mới báo thù?
Cho nên hắn đốt cháy giai đoạn, lựa chọn trực tiếp trả thù.
Về phần tại sao hắn thuê sát nhân giết người, rất đơn giản, đây cũng là linh cảm mà kiếp trước hắn đã xem tiểu thuyết thu hoạch được.
Hắn thấy có rất nhiều nhân vật phản diện mua sát thủ để ám sát người tốt, hắn từng nghĩ, tại sao chỉ có kẻ ác mới thuê sát thủ giết người, còn người tốt lại không làm được điều này?
Chính với ý nghĩ này, sau khi biết được tin tức của chợ đen, Phương Hưu lập tức đi chợ đen mua sát nhân, trước tiên giết chết những người trong câu lạc bộ Quang Minh.
Nếu không phải thiếu tiền, hôm nay hắn nhất định sẽ mua mạng sống của hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể chiếm lấy chân nến thanh đồng vĩnh viễn.
Còn ám sát không thành công cũng không quá quan trọng, cho dù không thành công, cũng có thể gây phiền phức cho câu lạc bộ Quang Minh, hòng kéo dài thêm thời gian.
…
…
Ngày hôm sau, Phương Hưu đến báo danh ở cục điều tra.
Những ngự linh sư mới như hắn thường phải trải qua một loạt khóa đào tạo, sau khi thông qua mới có thể thực hiện nhiệm vụ.
Điều đáng nói là Triệu Hạo cũng tới, thông qua mối quan hệ của Phương Hưu hắn cũng thành công gia nhập cục điều tra.
Hai người bắt đầu rèn luyện cùng nhau.
Buổi sáng là lớp lý thuyết, có giảng sư chuyên môn giảng dạy về đủ loại đặc tính của quỷ dị, một trăm lẻ tám phương pháp ứng phó với quỷ dị, và làm thế nào để tự điều khiển linh tính thật tốt.
Buổi chiều là lớp thực chiến, vũ khí nóng, vũ khí lạnh, cận chiến,... đều cần học tập.
Mặc dù vũ khí nhiệt không mấy hữu dụng khi chống lại quỷ dị nhưng họ vẫn cần phải học hỏi, bởi vì đôi khi, kẻ thù của cục điều tra không chỉ là những quỷ dị mà còn có thể là con người.
Cứ như vậy, Phương Hưu và Triệu Hạo đã luyện tập trong một tuần.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng biết được thông tin về cái chết của Lý Chí Vĩ thông qua các kênh của cục điều tra, sau đó thanh toán nốt khoản còn lại.
Vào một này, trong văn phòng cục trưởng cục điều tra.
Vướng Đức Hải đang nói chuyện với Dương Minh.
“Lần này tổng bộ không lựa chọn cho Phương Hưu rời đi mà để hắn ở thành phố Lục Đằng huấn luyện?” Dương Minh kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, ý của tổng bộ là hiện tại Phương Hưu mới đạt đến nhất giai, năng lực tiên đoán của hắn không thể phát huy tác dụng quá lớn, chờ hắn đạt đến nhị giai thì bàn tiếp.” Vương Đức Hải nghiêm túc nói.
Điều này làm Dương Minh hơi kinh ngạc: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Phương Hưu ở lại chỗ chúng ta, có thể tạo ra tác dụng lớn, sao ngươi trông khổ tâm vậy?”
“Haizzz.” Vương Đức Hải thở dài: “Ngươi cảm thấy tổng bộ không điều Phương Hưu đi, thật sự là bởi vì hiện tại Phương Hưu chưa thể phát huy tác dụng lớn sao?
Ví dụ của Bạch Tề đang ở ngay trước mắt chúng ta, nếu không có Phương Hưu, cục điều tra thành phố Lục Đằng đã mất đi một trong những chiến binh hàng đầu rồi, điều này là cái gọi là chưa thể phát huy tác dụng lớn ư?”
Dường như Dương Minh nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm nghị: “Cục Vương, ý ngươi là bây giờ tổng bộ không điều Phương Hưu đi bởi vì Phương Hưu đang ở tổng bộ, không an toàn như ở thành phố Lục Đằng?”
Vương Đức Hải gật đầu: “Đúng đó, chắc chắn là tình hình cả nước càng ngày càng chuyển biến xấu, bên phía tổng bộ, loạn trong giặc ngoài, thế cục rung chuyển, mặc dù ở bên trong nội bộ cũng không an toàn, cho nên tạm thời mới không điều Phương Hưu đi.”
Đột nhiên mặt Dương Minh hiện lên vẻ tức giận: “Hiện giờ sự kiện quỷ dị quả thực là càng ngày càng nhiều, tổng bộ bên kia gánh vác áp lực lớn không có sai, nhưng đồng thời tổng bộ cũng là nơi có chiến lực cao nhất, hội tụ những ngự linh sư có tiềm năng nhất cả nước, bên đó chắc chắn phải là nơi an toàn nhất mới đúng, nguy hiểm cái gì chứ?”