Vương Đức Hải nhìn Dương Minh rất lâu, hắn ta nói: “Đôi khi giặc không đến từ bên ngoài. Hiện tại thế cục rung chuyển, một vài người nảy sinh tâm tư không giống nhau, có khi là tập đoàn công ty thậm chí là gia tộc, bọn họ đều ngấm ngầm bồi dưỡng một nhóm ngự linh sư của riêng mình, thậm chí có người còn cấu kết với ngự linh sư nước ngoài.”
Rầm!
Dương Minh tức giận đập mạnh xuống bàn: “Việc quỷ dị xâm lấn chính là tai hoạ của toàn cầu, đại hiểm họa đang nổ ra trước mắt mà có người dám làm ra chuyện thối nát như vậy ư!?”
“Tranh quyền đoạt lợi, từ xưa đến nay vẫn không đổi.” Vương Đức Hải thở dài.
“Được rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa, hiện tại việc cấp bách là tự thân phát triển, bồi dưỡng Phương Hưu, cuộc điều tra về A bích sao rồi?”
Dương Minh bình ổn lại cảm xúc, hắn ta nói: “Chúng ta đã có manh mối sơ bộ, quả thực có một tổ chức rất lớn ẩn sau A bích. Tổ chức này tên là Poker, Poker ẩn giấu rất kín, hẳn không phải là một thế lực ở thành phố Lục Đằng, gốc rễ của chúng rất có thể nằm ở tổng bộ.”
Vương Đức Hải trầm ngâm một lát: “Ngươi cứ tiếp tục theo dõi chuyện của tổ chức Poker này đi. Đúng rồi, vết thương của Bạch Tề thế nào rồi?”
“Về cơ bản hắn ta đã khôi phục khả năng di chuyển, nhưng hiện tại không thể chiến đấu.”
“Xem ra thương tích của hắn ta rất nghiêm trọng, ta định chờ hắn ta khỏi hẳn, điều hắn đi giải quyết quỷ vực ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, giờ chắc phải phái người khác đi rồi.”
Dương Minh hơi kinh ngạc: “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chỉ là một quỷ vực cấp C, không có xu hướng lan rộng, vậy tại sao ngươi lại lo lắng như vậy?”
“Hừm.” Vương Đức Hải cười lạnh: “Thư viện Bách Liễu là khu của người giàu ở thành phố Lục Đằng chúng ta, nơi tập trung những người giàu có và quyền lực, những người đầu tư đằng sau nó cũng là một số CEO nổi tiếng. Đương nhiên, những người này không muốn tài sản của mình bị tổn hại nên đã cùng nhau hợp tác gây áp lực, mong cơ quan điều tra giải quyết trong thời gian sớm nhất.”
“Những tên khốn này mặc kệ sự kiện quỷ dị rất có hại, lại chăm chú vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ít tai hại hơn. Sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý bọn chúng.”
“Được rồi, đừng phàn nàn nữa. Những thương nhân giàu có này đã tìm người bên trên để gây áp lực cho ta. Hơn nữa, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn quả thực là một chuyện quỷ dị, sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Ta dự định sẽ để đội của Dương Côn Bàng đến đó.”
“Dương Côn Bàng cũng là một ngự linh sư có thâm niên, việc hắn ta dẫn đầu một đội giải quyết quỷ vực cấp C chắc không phải là vấn đề lớn. Còn Phương Hưu thì sao? Dù sao thì hắn cũng đã từng đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, sao không để hắn đi cùng?”
Vương Đức Hải lắc đầu: “Phương Hưu quá quan trọng, lại còn là ngự linh sư mới, việc hắn phải làm hiện tại là rèn luyện ở sự kiện quỷ vực cấp D, khi nào tích luỹ đủ kinh nghiệm, linh tính được nâng cao, thì hãy nói đến cấp C.”
Dương Minh hơi bĩu môi: “Ngươi bảo vệ như này có hơi quá rồi đó, cấp C có khác biệt gì với cấp D à?”
Mặt Vương Đức Hải lập tức tối sầm lại: “Chết tiệt! Với một ngự linh sư tam giai như ngươi mà nói, C với D không có gì khác nhau, hơn nữa năng lực của ngươi là may mắn, người chết cũng chẳng đến lượt ngươi, đương nhiên là ngươi không sao rồi!
Ban đầu nếu ngươi hoặc Bạch Tề dẫn người đi, tên Phương Hưu kia có thể đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hoặc là quỷ vực càng nguy hiểm hơn, nhưng bây giờ các ngươi không thể hành động, tất nhiên phải đặt an toàn lên đầu rồi!”
“Đã là đàn ông thì phải trải qua rèn luyện khắc nghiệt, hoa trong nhà kính mới…”
“Cút đi! Đi gọi Phương Hưu đến đây cho ta!” Vương Đức Hải hét lên, đuổi Dương Minh chạy ra ngoài.
Dương Minh bất lực móc móc lỗ tai, sau đó đi gọi Phương Hưu.
…
…
Trong nội thành của thành phố Lục Đằng, trên đỉnh một tòa nhà chọc trời, một số nam nữ mặc vest và giày da, thoạt nhìn trông giống như giới thượng lưu, tụ tập lại với nhau.
Người đàn ông dẫn đầu khoảng hai mươi tuổi, cao ráo tuấn tú, mặc bộ vest trắng may riêng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ cao cấp, vẻ mặt u ám uống rượu.
Nét mặt của vài người khác cũng có vài phần lo lắng, họ trầm mặc không nói.
Bỗng nhiên người đàn ông mặc vest trắng cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
“Lâm Tử Dương thì mất tích, không tìm thấy nến thanh đồng, em họ của ta cũng bị người ta ám sát, rốt cuộc là ai làm chuyện này!!”
Choang!
Hắn ta đập ly rượu cao cấp trên tay xuống đất, các mảnh thủy tinh và rượu vang đỏ vương vãi khắp sàn nhà.
Khi mấy người khác nhìn thấy người đàn ông mặc vest trắng tức giận, sắc mặt trở nên hơi mất tự nhiên, thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Chắc chắn là có người nhắm vào ta! Nhắm vào câu lạc bộ Quang Minh! Điều tra ngay! Quyết liệt điều tra cho ta!”