Chương 296: Hóa Yêu Hoàn Toàn, Hung Hồn Sơ Sinh
Chương 296: Hóa Yêu Hoàn Toàn, Hung Hồn Sơ SinhChương 296: Hóa Yêu Hoàn Toàn, Hung Hồn Sơ Sinh
Một số ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong tâm trí.
Cố Thị sơn trang, Ấu Bạt bỏ trốn...
Từng hình ảnh của đêm hôm ấy in sâu vào tâm trí hắn, không ngừng thúc đẩy hắn.
Hắn đã thề, sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu loại nhục nhã khi một lượng lớn quỷ khí sống sờ sờ trốn thoát trước mặt mình một lần nữa.
"Trước đây ta không đủ sức để giữ ngươi lại."
"Lần này, lịch sử sẽ không lặp lại, dù phải trả giá hết thảy, ta cũng sẽ không để ngươi đi!"
Giang Thần siết chặt nắm đấm, nghiến răng gầm lên.
Hoàn toàn yêu hóa!
Bỗng nhiên, chân phải của hắn phình to, từng sợi lông vàng óng như kim cương mọc dài ra, hút cạn toàn bộ yêu lực trong cơ thể.
Tuy nhiên, khoảnh khắc này, hẳn lại cảm nhận được lực lượng vô song mà trước nay chưa từng có.
Ngay sau đó, Giang Thần bùng nổ lực lượng, nhảy vọt lên cao. Nơi hắn đứng xuất hiện một hố lớn, thân hình hắn biến mất khỏi vị trí ban đầu, rồi đột ngột xuất hiện cách đó vài ngàn thước, giẫm chính xác lên một bóng người.
Nhìn xuống dưới chân, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kích động xen lần giải thoát và hoài niệm, như thể thứ hắn đang giãm đạp không phải một con quỷ, mà là chính bản thân mình lúc niên thiếu, khi gặp phải những cản trở và quyết định sai lầm.
Trần Nhân bị cú đạp trời giáng suýt thì hôn phi phách tán, nhìn vẻ mặt của Giang Thần, trong đầu tràn ngập hoang mang.
Nó không thể hiểu nổi vì sao trên mặt đối phương lại có nhiều biểu cảm đan xen như vậy, nó chỉ muốn chạy trốn mà thôi, nó đã làm gì sai?
"Lão tử làm chuyện gì xấu mà lại gặp phải cái thứ tể chủng như ngươi! Quỷ khí +99991"
Ngay lúc này, Giang Thần nở nụ cười giải thoát. Trần Nhân gần như phá vỡ phòng ngự.
"Không cần chờ đến lần sau, có mâu thuẫn gì thì hôm nay giải quyết luôn." Giang Thần cất tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Ngươi nói ta hủy hy vọng biến thành người của ngươi. Tương lai muốn tìm ta báo thù. Nửa câu sau không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ta vẫn chưa hoàn toàn phá hủy hy vọng biến thành người của ngươi. Thù này kết thúc như vậy, có phải quá mức qua loa hay không?"
Hắn vừa nói, vừa nhét hai viên Uẩn Linh đan vào miệng.
Trần Nhân chỉ còn nửa khuôn mặt âm trầm mở miệng: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Như vậy, ta đem hy vọng biến thành người của ngươi hoàn toàn hủy diệt, ngươi lại đến tìm ta báo thù, có phải sẽ hợp lý hơn không?"
"Hoàn toàn hủy diệt.." Trần Nhân đọc đến đây, sắc mặt cứng đờ.
Móa! Muốn giết lão tử thì nói thẳng đi! Vòng vo làm gì? Quỷ khí +9999! Vốn dĩ trong lòng hắn còn dấy lên một tia hy vọng khi thấy đối phương không trực tiếp động thủ, nhưng giờ đây hy vọng đó lại bị dập tắt hoàn toàn. Trần Nhân triệt để phá phòng, nở nụ cười điên cuồng.
"Ngươi giết không chết ta! Ta là ác niệm của những bệnh nhân kia, ta chỉ muốn biến thành người mà thôi, ta có gì sai?"
"Chỉ cần lòng dạ độc ác của chúng nó vẫn còn, ta sẽ một lần lại một lần, từ cái địa phương chết tiệt đó bò ra!"
"Ta là bất tử!"
Nó nói xong những lời này, tưởng rằng có thể hù dọa đối phương, hoặc ít nhất gieo vào lòng đối phương một bóng ma tâm lý vĩnh viễn.
Ai ngờ rằng, nam nhân trước mắt.
Hai con mắt đột nhiên sáng rực lên, vẻ mặt hưng phấn không thể che giấu.
Giết không chết? Thật hay giả?
"Nhà ta ở tiểu khu Ngọc Uyểi... Toàn nhà số 2, số điện thoại của ta là... số chứng minh thư là..."
Hắn thậm chí còn xoa xoa tay, vô cùng mong chờ nói: "Cái kia, tiểu bằng hữu, sau khi ngươi bò ra, nhất định phải liên lạc với ta trước a."
Nghe Giang Thần thao thao bất tuyệt giới thiệu bản thân, còn để lại cả tá thông tin liên lạc, như thể sợ sau này không tìm được hắn.
Trân Nhân ngây người. Có khoảnh khắc, nó cảm thấy mình không phải là ác quỷ sắp tìm người báo thù, mà là đứa con thất lạc nhiều năm của hẳn.
Nụ cười của Giang Thần lúc này thậm chí còn có chút hòa ái. Giang Thần khom người, vỗ nhẹ vào nửa khuôn mặt còn lại của nó, kiên nhẫn dặn dò từng câu: "Thế giới này rất nguy hiểm, sau khi ra ngoài nhất định phải nhớ gọi điện cho ta ngay."
"Đừng đi lang thang lung tung, nếu không cẩn thận bị quỷ dữ nào đó nuốt chứng, ta sẽ tổn thất... khụ, ta sẽ lo lắng."
"Đúng rồi, lần này chết rồi, đại khái bao giờ ngươi có thể sống lại, bò ra từ chỗ nào? Đừng lo, ta không có ác ý, chỉ muốn đến lúc đó đi đón ngươi."
Giang Thần cẩn thận từng lời, như sợ làm đối phương tổn thương.
Có khoảnh khắc, Trân Nhân cảm nhận được sự ấm áp bấy lâu nay không có.
Chưa bao giờ có ai quan tâm nó như vậy.
"Trân Nhân cảm động. Quỷ khí +1400."
"Đúng rồi, ngươi có thể khắc tên, địa chỉ, số chứng minh nhân dân, số điện thoại của ta vào mấy văn tự trên cơ thể ngươi không? Ta sợ sau khi ngươi sống lại sẽ mất trí nhớ." Giang Thần lại ân cần nhắc nhở.
Trân Nhân không nói gì, nhưng nửa khuôn mặt còn lại của nó bắt đầu gợn lên từng văn tự nguyên rủa, khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang chịu đựng một sự đau đớn tột cùng.