Chương 532: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 3
Chương 532: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 3Chương 532: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 3
Lúc này hắn đang dùng tay nhúng máu, vẽ vài nét trên bức tường trắng bên cạnh, một hình ảnh bác sĩ giống như đúc xuất hiện.
Tiếp theo Lưu Mộc Tượng một đục đục xuống.
"AI
Bác sĩ cách đó vài mét che ngực, một đoàn huyết nhục nổ tung, tim hắn dường như trực tiếp bị đục bạo.
"Ha ha, tim đau phải không? Chỉ cần trái tim nổ, sẽ không đau nữa!"
Giang Thần vẫn từng bước tới gần.
"Hay là ta nhầm, ngươi đau, không chỉ là tim?"
"Đừng né tránh, nói ra hết đi, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, tin ta, nhất định phải tin ta!"
"Ta là bệnh nhân, ngươi là bác sĩ, ta đã tin tưởng ngươi vô số lần, ngươi cũng tin ta một lần, được không?”
"Nói! Nơi nào đau? Nhanh lên! Khốn kiếp, nếu không nói, ta sẽ giết ngươi! Bác sĩ không nghe lời, đáng phải chịu hình phạt tàn khốc nhất!"
Giọng hắn, dù chìm trong vô số tiếng lắm nhảm hỗn loạn, vân vang vọng vẻ bệnh hoạn và điên cuồng tột độ.
Một bệnh nhân, lại ra sức ép buộc bác sĩ tin tưởng hắn, tiếp nhận cách chữa trị của hắn, thật quá kỳ quái!
Không lâu sau.
Dưới sự tra tấn không ngừng của Giang Thần, tên bác sĩ bị dồn đến tận cùng hành lang, toàn thân bê bết máu, tứ chi vặn vẹo nát vụn, gân như không còn hình người, mới cam chịu số phận, trút hơi thở cuối cùng.
Trong quá trình đó.
Hắn đã bị giết chết vô số lần, rồi lại từ vũng máu đứng dậy.
Có thể thấy, Huyết Y khó giết như thế nào, nhưng chỉ cân thực lực đủ mạnh, giết nhiều lần vẫn có thể kết liễu hắn.
Giang Thần hớn hở quay trở lại, trong ánh mắt kinh hoàng của vài bệnh nhân và bác sĩ, hắn câm búa lớn, như một tôn sát thần, trong khung cảnh huyết tỉnh này, nụ cười phấn khích không thể che giấu trên khuôn mặt khiến người ta rùng mình.
"Dừng tay! Hắn là của taI"
"01, đừng tiếp tục nữa, hắn biết nặn búp bê, để hắn nặn cho ta một cái!" "Là của ta, tất cả đều là của ta, hoàn toàn là của ta, ha ha hat"
Hắn cười cuồng loạn.
Khiến cho vài bệnh nhân nặng vô thức rùng mình, buộc phải cố ý kiềm chế thực lực, chỉ kìm hãm những bác sĩ kia, mà không dám ra tay sát hại.
Vì vẻ điên cuồng và tham lam của Giang Thần khiến chúng không chút nghi ngờ, nếu dám chống lại ý hắn, vô tình giết chết bác sĩ.
Chắc chắn sẽ bị tên điên này trả thù tàn bạo đến chết!
"Tên điên!"
"Biến thái!"
"Hắn có bệnh không vậy?”
02 cả người đầy máu liên tục nói ba câu, còn khạc nhổ một cái, dường như cảm thấy vô cùng xui xẻo. "Tên điên này quá nguy hiểm, hóa ra trước đây hắn luôn che giấu bệnh trạng của mình, đây nhất định là một dạng gia tăng của nhân cách phản xã hội."
04 cũng hít một hơi thật sâu.
Là một kẻ có nhân cách nguy hiểm, nàng cảm thấy Giang Thần lúc này có phần quá nguy hiểm.
"Chết tiệt, hắn sao chỉ triệu hồi được ba tôn Huyết Y, thật quá mất cân bằng. .. Tuy nhiên, tính cả hắn, vừa vặn bốn cái, cũng không tệ."
03 thâm mắng một câu, rồi vội vàng sửa lời.
01 lúc này cũng dân dần bình tĩnh lại từ trạng thái cuồng loạn, thực lực của hắn quả thật cường đại, không cần Giang Thần ra tay, tự hắn đã gần như đánh bại Tôn bác sĩ.
"Hóa ra ta đã đánh giá sai rồi, hắn thật sự có bệnh, và không phải là những căn bệnh đơn giản."
"Càng giết càng điên cuồng."
"Và chìm vào sự điên cuồng hoàn toàn, mất đi mọi lý trí, sau đó lại chọn hành hạ dã man trước rồi mới giết chết đối thủ."
"Đây là triệu chứng gì? Loạn thần kinh? Xu hướng bạo hành? Triệu chứng tổng hợp rối loạn lưỡng cực?"
"Không đúng! Không đúng! Đầu không đúng!"
01 không ngừng lẩm bẩm, cố gắng hết sức, nhưng cũng không thể tìm ra một căn bệnh phù hợp để giải thích.
Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào hư không, lẩm bẩm suy tư: "Hoặc có thể nói, hắn đơn giản là có tính cách tàn nhân, thích giết chóc, lấy niềm vui từ sự tàn sát, truy tìm chân lý trong huyết tinh và tiếng gào thét?"
“Tệt"
"Nếu đặt hắn trên chiến trường cổ đại, thì chẳng khác gì một cỗ máy giết người không ngừng nghỉ!"
Vốn là người rất bình tĩnh, 01 cũng không khỏi bật ra vài câu chửi thề.
Lúc này, vài bệnh nhân nặng chỉ có thể giúp đỡ hạn chế, còn kẻ giết chóc lại chỉ là một mình Giang Thần. Hắn trợn mắt, thở hổn hển, trở thành kẻ điên cuồng nhất giữa đám bệnh nhân tâm thần.
Tầng 5, khoa 7.
Nơi này không có đèn, rất tối tăm, một cơn gió lạnh thổi qua hành lang, kèm theo tiếng "kếo kẹt" như có cửa sổ nào chưa được đóng kỹ.
Cuối hành lang là phòng chủ nhiệm. Một bóng người cao lớc mặc đồ đỏ rực đứng đây, sau gọng kính vàng là đôi mắt xám trắng, tràn đầy vẻ quái dị và chết chóc.
Tất cả cửa sổ của khoa đều được đóng kín, chỉ có cửa sổ phòng chủ nhiệm là mở, bản lề không biết bị gió thổi hay vì lý do nào đó, liên tục đung đưa qua lại.
Nhìn kỹ, bầu trời đêm bên ngoài rất kỳ lạ, như một vũng mực đặc sệt không ngừng chảy.
Bóng người cao lớn lạnh lùng quan sát mọi thứ.
Bỗng nhiên.
Bầu trời đêm xoắn lại, biến thành hàng chục khuôn mặt người, đầy vẻ ác ý nhìn vào trong, rồi há miệng phát ra tiếng cười quái dị, như muốn xông vào.