Chương 533: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 4
Chương 533: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 4Chương 533: Bên Ngoài Bệnh Viện Quỷ Dị 4
Bóng người cao lớn lạnh lùng lên tiếng: "Các ngươi không nên có khuôn mặt như thế, chúng phải được phủ đây vết nứt... "
Lời vừa dứt.
Trên những khuôn mặt người quái dị lập tức hiện lên vài đường nứt nẻ.
"Chúng phải bị xé thành hai nửa!"
Bóng người tiếp tục nói.
Những khuôn mặt như bị một lực vô hình kéo giật, đau đớn kêu thét, bị xé thành hai nửa. Nhưng điều này dường như cũng khiến chúng tức giận, trong bóng tối vang lên tiếng khóc, tiếng la, những khuôn mặt bị xé đôi như điên cuồng muốn xông vào bên trong. Bóng người cao lớn càng lạnh lùng hơn.
Trong đôi mắt xám trắng lóe lên một tia máu đỏ, giọng nói trầm xuống: "Chúng phải. .. bị xé thành từng mảnh!"
Lời vừa dứt, chiếc áo blouse đỏ rực của hẳn bắt đầu phất phới, vô số sợi tơ máu phun ra, biến thành những bàn tay máu, lao ra cửa sổ, điên cuồng xé nát những khuôn mặt người.
Vô cùng kinh khủng.
Vì khí tức của những khuôn mặt này đều không kém gì cấp Huyết Y.
Những mảnh khuôn mặt rơi xuống bên cửa sổ, thành đống tro bụi đen.
Khó có thể tưởng tượng được bóng người cao lớn đã giết bao nhiêu khuôn mặt quái dị như vậy!
Nhưng sau lần này, dường như có thứ gì đó đã bị khiêu khích tới cùng cực, bầu trời đêm đặc quánh bên ngoài không ngừng vặn vẹo, một luông khí lạnh khó tưởng tượng trào vào cửa sổ.
Bất chợt.
Một khuôn mặt khổng lồ hơn một mét hiện ra, nổi lên ở cửa sổ, với nụ cười quái dị, chằm chằm nhìn bóng người cao lớn.
Khí thế kinh khủng, gân như đã vượt xa cấp Huyết YI!
"Chết tiệt!"
Vẻ mặt lạnh lùng của bóng người cao lớn lần đầu tiên thay đổi.
Hắn nhìn sang chiếc bàn làm việc, trên đó có vài cái lọ thủy tỉnh chứa chất lỏng chống ăn mòn, ngâm hai ngón tay tươi sống.
Đó là át chủ bài cuối cùng mà viện trưởng để lại trước khi ra đi.
—— Chính là bàn tay của viện trưởng!
Sau khi hẳn rời đi, trải qua bao nhiêu lần rắc rối, nó đã chỉ còn lại hai ngón tay cuối cùng.
Bóng người cao lớn lộ vẻ phân vân.
"Haha haha- "
Nhưng lúc này, một tiếng cười lạnh lẽo của một phụ nữ vang lên, hắn vội vàng quay đầu lại, trong chốc lát dường như thấy khuôn mặt khổng lồ đã vượt qua cửa sổ, đến ngay phía sau mình!
Nhưng khi chớp mắt lại.
Khuôn mặt vẫn ở bên ngoài cửa sổ.
Điều này khiến bóng người cao lớn toát mồ hôi lạnh đầy đàu.
Cuối cùng, hắn không còn chờ đợi nữa, với vẻ e dè, cẩn thận cầm lấy một cái lọ thủy tỉnh, ném ra ngoài cửa sổ.
Tiếng thủy tỉnh vỡ vụn, ngón tay đập vào mặt người, trong nháy mắt vô số sợi tơ đen nhỏ li tỉ từ ngón tay vươn ra, nhanh chóng đan xen, tạo thành một bông hoa kỳ dị.
Nhụy hoa vặn vẹo, như có sinh mệnh, hung hăng đâm vào mặt người.
Biểu cảm trên mặt người trở nên kinh hãi, nhanh chóng lùi vào bóng tối.
Bóng người cao lớn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đóng cửa sổ.
Lúc cài chốt cửa sổ.
Khuôn mặt hắn trở nên u ám, nhìn về phía hành lang, lạnh lùng nói: "Lúc này còn dám gây rối, tất cả đều phải chết!"
Bên kia, tâng bốn.
Giang Thân đã một lần nữa giết chết một bác sĩ, lúc này đang cầm Âm Thần Chùy đuổi theo Tôn bác sĩ: "Ha ha ha, đừng chạy a bác sĩ, nghe nói ngươi giỏi bùa rối, sao y như thật vậy, mau lên, làm cho ta một cái!"
"Có phải thiếu nguyên liệu không? Ta có thể lấy cho ngươi thịt tươi!"
"Thật sự không muốn sao, ta là bệnh nhân, ngươi là bác sĩ, ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng, tiền thuốc của ta chẳng phải là uổng phí sao?"
"Hỏi lần cuối, nếu không muốn, ta sẽ biến ngươi thành người giấy a!"
"He he he- "
Lúc này trạng thái của hắn có chút kỳ lạ, dường như bị một nhóm bệnh tâm thân ảnh hưởng, bản thân cũng mang theo một tia điên cuồng.
Tuy nhiên, Giang Thần không quá để ý, hắn hiểu, tất cả đều là âm mưu của bệnh viện, bọn họ luôn muốn thao túng hắn, muốn đưa hắn vào trạng thái điên cuồng.
Bây giờ cuối cùng cũng khiến cho bệnh viện đáng ghét này toại nguyện.
Hắn không thể chống cự, cũng chỉ có thể lấy độc trị độc.
"Oanh"
Một búa giáng xuống, Tôn bác sĩ lảo đảo, không bị thương quá nặng, nhưng lúc này một mảng lớn máu tươi đột nhiên lan đến, Chu bác sĩ mặt đây điên cuồng nhào tới.
"Quái thai từ đâu mà ra, thật đáng chết, tại sao lại có biến số như vậy!"
Nhìn thấy hai cái huyết ảnh tiến lại gần.
Tôn bác sĩ đã kiệt sức, cũng lâm vào tình cảnh tuyệt vọng. Tên thanh niên này thực ra không mạnh, nhất là trước mặt vị bác sĩ mạnh nhất tầng bốn này.
Nhưng hắn quá kỳ dị!
Trước đó hẳn đã tạo ra một con rối bằng huyết nhục, định dùng dao chặt đứt đầu hắn, nhưng vừa chém được một nửa, hắn lại cảm thấy một cỗ cảm giác kinh hoàng xâm chiếm, khiến hắn run rẩy phải dừng tay.
Hắn dám chắc.
Nếu chém xuống một đao này chém xuống, bị chặt đứt, chắc chắn sẽ là đâu của hắn!
"Thật đáng chết, lại vào thời điểm này, nếu như Hà chủ nhiệm ở đây. . "
Lúc lâm chung, Tôn bác sĩ kêu lên đầy bất lực.
Bỗng một tiếng bước chân bình thản vang lên, các tiếng ú ớ, gâm thét hỗn loạn kia lại không thể che lấp được tiếng bước chân đơn giản này.