Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1001 - Chương 1687: Thế Đạo Như Vậy

Chương 1687: Thế đạo như vậy Chương 1687: Thế đạo như vậyChương 1687: Thế đạo như vậy

Chuong 1687: The dao nhu vay

Mà sau khi trùng kiến gian nan hoàn thành, những người di chuyển tới này có thể định cư ở Cao Tượng Thành, trở thành dân thành thế hệ mới của Cao Tượng Thành.

- Trước khi ta ra khỏi cung rời khỏi Kính Đô, hoàn toàn không nghĩ tới thế đạo bên ngoài lại thảm như vậy.

Trên mặt Áo công công nằm trên mặt đất đã dính đầy nước bùn màu đen, hắn nhìn trời đen xì đó, lẩm bẩm,

- Thiên Lương Thành như vậy, không ngờ Cao Tượng Thành phồn hoa hơn nhiều so với Thiên Lương Thành cũng vậy, phút chốc deu hóa thành phế tích.

- Thế đạo gian nan như vậy, Kính Đô, Kính Cung chỉ sợ là chỗ yên ổn duy nhất của Đại Ngụy, chẳng trách hàng năm đều có người liều mạng muốn định cư ở Kính Đô.

Trứu Thâm Thâm ngôi xếp bằng bên cạnh hắn, trên đầu gối đặt trường kiếm, nhìn ánh lửa chung quanh, chậm rãi nói:

-Trước khi đại nhân vào cung, không biết thế giới bên ngoài là thế nào sao?

- Khi vào cung ta chỉ mới mấy tuổi, ngay cả nhà ở đâu cũng không biết, sao có thể nhớ được chuyện bên ngoài?

Áo công công nói khẽ,

- Tiểu Trứu à, ngươi phải nỗ lực tu luyện, chờ tu vi của ngươi cao rồi, cùng theo ta đến Kính Đô đi, đừng ở loại địa phương nhỏ này, bằng không có chết như thế nào cũng không biết.

Trong tai lần này, kỳ thật cho dù Trứu Thâm Thâm không ở đây, Áo công công cũng không chết được, nhưng chung quy sẽ rất phiền, cha nuôi của hắn cũng để lại cho hắn mấy vật giữ mạng, nhưng những vật giữ mạng này không đến thời điểm mấu chốt là không thể sử dụng.

- Đại nhân muốn ta đi thì ta đi.

Trứu Thâm Thâm thản nhiên nói, những cái này đối với hắn mà nói, đều không xem như là đại sự, mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là đánh bại Chu Phàm.

Tai ách này nguy hiểm như vậy, Trứu Thâm Thâm hiện tại vẫn chưa thấy Chu Phàm, nhưng hắn không chết, Chu Phàm cũng không thể chết trong trận tai nạn này, không ai có lòng tin với Chu Phàm hơn hắn.

- Tiểu Trứu, có phải ngươi đang nghĩ tới Chu Phàm không?

Áo công công nói:

- Ta phát hiện ta ở trong lòng ngươi còn không quan trọng bằng Chu Phàm.

Trứu Thâm Thâm xụ mặt, khóe mắt giật giật nói:

- Đại nhân, ta từng thê cả đời đi theo đại nhân, mạng của ta của là của đại nhân. - Nhưng tâm của ngươi không ở nơi ta.

- Đại nhân, đừng nói mau dễ khiến người ta hiểu lâm như vậy.

Trứu Thâm Thâm lạnh lùng nói, trên mu bàn tay hắn đã nổi gân xanh.

- Đùa theo mà, ta hiểu lòng trung thành của tiểu Trứu.

Áo công công cười gượng một tiếng nói sang chuyện khác:

- Nằm ở đây thật sự không thoải mái, chỉ là nhà đã sập rồi, chỉ có thể tạm thời chịu khổ một chút.

- Đại nhân, vì sao ngươi không tới Nghi Loan Ti Phủ? Chỗ bọn họ khẳng định có nhà cho ngươi ở.

Trứu Thâm Thâm có chút khó hiểu hỏi.

- Tiểu Trứu, ngươi không hiểu đâu, ta chỉ mong bọn họ coi ta đã hi sinh quang vinh.

Áo công công thở dài một tiếng,

- Ta xui xẻo, Cao Tượng Thành bị phá thành như vậy, khẳng định là có người phải gánh tội.

- Tuy việc này phát sinh không có nhiều liên quan lắm tới ta, nhưng ai bảo ta là quan lớn nhất nơi này, một tội danh giám sát bất lực cũng không dễ chịu gì.

- Nếu bọn họ cho rằng ta đã hi sinh, vậy tội này sẽ không rơi xuống người ta, chờ tất cả trừng phạt được định ra, ta lại ra vận tác một phen, vậy có thể bình yên vô sự...

- Nhưng cũng phải nói một tiếng với bên cha nuôi, để tránh hắn cho rằng ta đã chết, vậy khẳng định sẽ rất thương tâm.

Trứu Thâm Thâm yên lặng nghe, cảm thấy đại nhân nhà mình có phải đôi khi nghĩ hơi nhiều quá không?

Áo công công lải nhải một lúc, hắn bỗng nhiên nói khẽ:

- Tiểu Trứu, ta cảm thấy mệt rồi.

- Đại nhân, đừng nhắc tới những lời khiếp người đó nữa, trên người ngươi một chút thương tích cũng không có, mệt chỉ là mệt, đi ngủ sớm một chút đi.

Trứu Thâm Thâm thản nhiên nói.

- Thật hi vọng tất cả những điều này là chưa từng phát sinh.

Áo công công nói thầm một câu, nhắm hai mắt lại, không nói nữa. ...

Chu Phàm lại không nhịn được cúi đầu nhìn mặt đất một vòng, sau khi xác nhận Quỷ Táng Quan to bằng hạt gạo thật sự đã rời khỏi rồi, hắn mới thở phào.

Cho dù quái quyệt lam lục đã bị tiêu diệt, nhưng chưa chắc đại biểu cho nguy cơ của hắn đã giải trừ.

Sau khi cự cẩu mang theo Yểm Linh biến mất, Chu Phàm đã mở ra nhãn thức quan sát mặt đất sau lưng mình rất nhiều lần, phát hiện Quỷ Tang Quan không biết đã biến mất từ lúc nào. Cho dù Quỷ Táng Quan xuất hiện không phải chuyện tốt, nhưng sự xuất hiện của nó tốt xấu gì cũng khiến Chu Phàm biết vận rủi của Vô Mệnh Chi Nhân đã phát sinh tác dụng. Hiện tại Quỷ Táng Quan biến mất, không còn đi theo hắn nữa, vậy nguy cơ quả thật đã qua rồi. Vận rủi của Vô Mệnh Chi Nhân không khỏi quá đáng sợ, tâm tình Chu Phàm rất trâm trọng. Ra khỏi phòng nghị sự, Chu Phàm lại được phân phối nhiệm vụ, rời khỏi Nghi Loan Ti Phủ, hỗ trợ tiến hành cứu viện.
Bình Luận (0)
Comment