Chương 1688: Thế đạo như vậy (2)
Chương 1688: Thế đạo như vậy (2)Chương 1688: Thế đạo như vậy (2)
Chuong 1688: The dao nhu vay (2)
Vào lúc thế này, cho dù là Tứ Trấn Sứ cũng phải gia nhập việc cứu viện, Chu Phàm đương nhiên không thể ngoại lệ.
Cho đến đêm khuya, có một nhóm người khác đến thay ca cho nhóm người của Chu Phàm, Chu Phàm mới đi đến Nghi Loan Ti Phủ, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Các Phù Sư chưa chế tác xong đại phù có thể chiếu sáng toàn bộ Cao Tượng Thành, hiện tại chỉ dùng từng đạo tiểu phù để thay thế, trên phế tích sáng lên từng đoàn quang mang trắng, thỉnh thoảng có người đang chạy qua chạy lại hỗ trợ.
Ngõ phố đã sớm bị chôn vùn, Chu Phàm cũng đi ở trên phế tích đầy gạch ngói gỗ vụn, chỉ là rất nhanh hắn lại nhướng mày, bởi vì cho dù chung quanh có rất nhiều tạp âm, hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi hắn.
Bước chân hắn không ngừng, mở ra nhĩ thức nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ đi theo phía sau hắn.
Trong lòng Chu Phàm đột nhiên căng thẳng, là Thực Nhật Giáo hay là Thiên Quyệt Minh? Hoặc là Diện Thủ Hội?
Chỉ là rất nhanh hắn lại cảm thấy không đúng, bởi vì chỉ cần là võ giả quen thuộc với Luyện Khí Tam Đoạn, chắc đều sẽ đề phòng nhĩ thức nghe trộm, nghĩ cách che giấu tiếng bước chân của mình.
Tiếng bước chân phía sau hắn cùng quá tùy ý.
Chu Phàm nghĩ đến đây, thân thể hắn biến mất, rất nhanh liền hạ xuống một chỗ tăm tối không có ánh đèn chiếu tới, người phát ra âm thanh đang ở đây.
Lo lắng phán đoán sai lầm, Chu Phàm rút đao gỉ, chỉ là nơi này không có bất kỳ bóng người nào, ánh mắt hắn sắc bén, rất nhanh phát hiện trong chỗ tối có thứ gì đó nhỏ hơn đầu người.
Chẳng lẽ là một con quái quyệt?
Chu Phàm do dự không biết có nên bổ một đao rồi tính tiếp không, vật nhỏ đó lại phát ra một tiếng gâu.
Chu Phàm bật cười, thì ra là một con chó nhỏ.
Trong thành phát sinh tai ach lớn như vậy. Tiểu cẩu này lại may mắn không chất.
Chu Phàm cất đao gỉ, hắn vẫn bảo trì sự cẩn thận nhất định, đầu ngón tay có lãnh lam hỏa diễm sáng lên, chiếu sáng góc này.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, đây là một con chó cỏ vừa học chạy, lông màu vàng đất xấu xí, còn có một đôi tai dựng.
Tâm Chu Phàm biến thành mềm mại, hắn nhớ tới Lão Huynh, thở dài một tiếng, nhấc tiểu cau.
Tiểu cẩu lại sua mấy tiếng, giấy giụa.
- Vì sao tiểu gia hỏa ngươi một mực đi theo ta? Chủ nhân nhà ngươi còn sống không?
Chu Phàm nhẹ giọng hỏi.
Hắn ôm tiểu cẩu về Nghi Loan Ti Phủ, lông trên người nó dính đầy bụi đất bẩn thỉu.
Chu Phàm ném tiểu cẩu vào trong bồn nước ấm, tắm sạch cho nó, mới xoay người đi ra cửa tim thức ăn.
Không lâu sau Chu Phàm mang đồ ăn về, hắn chia một chút cho tiểu cẩu, thấy tiểu cẩu cắn ăn, Chu Phàm mới yên tâm, nếu tiểu cẩu này vẫn chưa cai sữa, vậy rất phiền.
Chỉ là sau khi tiểu cẩu ăn no, toàn thân nó run rẩy, lông dựng đứng lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Chu Phàm có chút kỳ quái nhìn tiểu cẩu.
Bất kỳ dị thường nào cũng có khả năng hại mạng của ngươi.
Đây là những lời mà tất cả những tu sĩ võ giả có kinh nghiệm phong phú đều sẽ một mực nhớ kỹ, Chu Phàm vừa lui về phía sau vừa nhìn tiểu cẩu đang sủa khẽ.
Nếu tiểu cẩu thể hiện ra bất kỳ tính công kích nào, Chu Phàm sẽ ra tay giết chết nó.
Lông màu vàng đất của nó bắt đầu biến thành huyết lam đan xen, hai lỗ tai một cái màu đỏ một cái màu lam, mắt cũng biến thành một màu đỏ một màu lam, ngược lại với màu sắc của tai dựng.
- Là ngươi?
Chu Phàm hơi ngẩn ra, sắc mặt hắn biến ảo, có chút cảnh giác nhìn tiểu cẩu.
Tiểu cẩu Lão Huynh chuyển hóa tới này chắc là không có ác ý với hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ.
Lông đã biến hóa thành huyết lam của tiểu cẩu dựng đứng lên, nó không nhìn Chu Phàm, mà là phát ra một trận tiếng nôn khan, trong miệng nhổ ra một cái hạt châu lưu ly.
Hạt châu lưu ly lăn trên mặt đất.
Chu Phàm nhìn hạt châu lưu ly trong suốt đó, trong hạt châu là quái quyệt mười hai cánh đó và đàn quái quyệt lam lục cùng quái quyệt lam lục to lớn, chúng dường như lâm vào ngủ say.
Nhìn thì rất hoang đường, sao một hạt châu lại có thể chứa được nhiều quái quyệt như vậy, nhưng Chu Phàm chính là nhìn thấy trong hạt châu chứa nhiều quái quyệt như vậy.
Điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, những quái quyệt đó không phải bị giết rồi sao?
Vì sao lại xuất hiện trong viên hạt châu này?
Chu Phàm nhìn hạt châu lưu ly lăn vê phía hắn, hắn bỗng nhiên giơ đao gỉ lên, một đao đâm vào trong hạt châu lưu ly.
Rắc một tiếng, hạt châu lưu ly vỡ vụn, Chu Phàm nghe thấy những quái quyệt lam lục đó đang rít, tiếng rít khiến hắn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, loại tiếng rít này nháy mắt liền biến mất.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, vì sao hắn phải giơ đao?
Hạt châu vỡ vụn tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.