Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1003 - Chuong 1689: Cho Nha Chau

Chuong 1689: Cho nha chau Chuong 1689: Cho nha chauChuong 1689: Cho nha chau

Chương 1689: Chó nhả châu

Sau một thoáng ngạc nhiên, sắc mặt Chu Phàm trầm xuống, hành vi vừa rồi không phải hắn làm, mà là có thứ gì đó khống chế hắn, mà ở đây muốn làm được như vậy chỉ có con chó đó.

Tâm mắt Chu Phàm hướng lên, nhìn về phía con chó.

Chỉ là con chó đã biến vê bộ dạng bình thường, đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Phàm.

Chu Phàm hơi nhướng mày hỏi:

- Vừa rồi là có chuyện gì? Ngươi rốt cuộc là ai?

Có điều tiểu cẩu không đáp lại, nó chỉ vẫy đuôi vê phía Chu Phàm.

- Ta rất kỳ quái, vì sao ngươi lại đi theo ta, thì ra ngươi chính là nó.

Chu Phàm lại nói khẽ:

- Dựa vào thực lực của ngươi, cho dù mười ta cũng không thể là đối thủ của ngươi, ngươi có chuyện gì thì cứ nói.

Chu Phàm nói xong vẻ mặt thả lỏng ngồi xuống, bởi vì nếu đối phương thật sự muốn hại hắn, cho dù hắn để Chu Tiểu Miêu phụ thân cũng vô dụng, trừ khi thuyền xuất thủ cứu hắn.

Một khi đã như vậy, không cần quá lo lắng, hơn nữa hắn cũng lờ mờ cảm thấy con chó này chắc không có ác ý.

Nhưng tiểu cẩu vẫn không lên tiếng, nó chỉ phe phẩy đuôi đi tới Chu Phàm, lè lưỡi dường như muốn lấy lòng Chu Phàm.

Chu Phàm thấy vậy liền trâm mặc, tiểu cẩu này rốt cuộc là thế nào? Nó không cần thiết phải biểu hiện như vậy?

Hắn suy đoán, tiểu cẩu này hiện tại rất có thể chỉ là một con chó bình thường, không phải con Yểm Linh Cẩu đặc thù mà hắn vừa nhìn thấy.

Hắn lại nghĩ tới lúc trước khi Yểm Linh Cẩu từ khe nứt không gian đi ra, cũng không ngừng ho ra máu, chẳng lẽ là bởi vì bị thương, mới không thể không làm ra chuyện tự phong ấn?

Nó rốt cuộc đã trải qua gì?

Đương nhiên cũng có khả năng là không muốn trao đổi với hắn, cố ý biểu hiện thành như vậy.

Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, con chó này không muốn trao đổi với hắn, vậy hắn khẳng định cũng không có cách nào.

Chu Phàm do dự, hắn nhất thời không biết làm gì với nó?

Đuổi nó đi?

Vậy khẳng định không được, vạn nhất nó đột nhiên hóa thành Yểm Linh Cẩu tìm hắn gây phiền thì sao? Hơn nữa con chó này sợ rằng có liên lụy không nhỏ với hắn.

Hắc long từng phân tích cho hắn, con chó này có khả năng rất lớn còn lại là Yểm Linh, mà là tu sĩ đỉnh cấp trốn trong cơ thể Lão Huynh hoặc là kiếp trước của Lão Huynh, nó trong nháy mắt Lão Huynh tử vong, ký ức khôi phục hoặc ngủ say thức tỉnh, cũng thừa cơ mượn lực lượng của Niệm Yểm, khiến cho thực lực của nó có được tăng cường.

- Ngươi còn nói lần sau gặp lại, sẽ cho ta biết nhiều chuyện hơn.

Chu Phàm thử vuốt ve đầu tiểu cẩu, thở dài nói,

- Nhưng hiện tại vì sao lại im lặng?

Chó này từng ở trên tảng đá nhắn lại cho hắn: Lão ca, ta nhớ lại rất nhiêu chuyện, xin tha thứ cho ta đi không từ giã, lần sau gặp lại, ta chắc có thể nói với ngươi nhiều chuyện hơn.

Tiểu cẩu vẫn vẫy đuôi, ngay cả tiếng rên cũng không phát ra, nó liếm tay Chu Phàm.

Hắc long từng thảo luận về ý những lời này với hắn, cuối cùng đưa ra kết luận, là con chó này bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể gặp hắn, cho nên để lại những lời này.

Nhưng hiện tại nó trở về, lại không nói gì.

Chu Phàm cảm thấy việc này càng lúc càng phức tạp, hắn cũng không biết tiểu cẩu rốt cuộc là thế nào, hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, quyết định nếu chó này không đi, muốn theo hắn, vậy cứ tùy nó.

Nói không chừng vào thời điểm mấu chốt còn có thể cứu hắn một mạng, nhưng hạt châu lưu ly đó là sao? Chu Phàm có chút khó hiểu.

Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, hắn cảm thấy càng lúc càng mệt, gọi Tiểu Quyển ra, bảo Tiểu Quyển trực đêm thay hắn.

Tiểu Quyển vừa ra, đầu tiên là nhìn quét một vòng, cuối cùng tâm mắt dừng lại trên người tiểu cẩu, nước mắt lưng tròng nói:

- Đây khẳng định là hài tử của lão đại và chủ nhân.

Tiểu Quyển trước kia thích nhất thích nhất là lão đại, thường xuyên nằm trên lông lão đại mà ngủ, lúc ấy lão đại chết, nàng cũng không biết đã thương tâm tới mức nào.

Hài tử của ta và Lão Huynh... Sắc mặt Chu Phàm tối sâm mắng cho Tiểu Quyển một trận, cho đến khi Tiểu Quyển nhận sai, hắn dặn dò vài câu, nằm xuống giường thiếp đi.

Tiểu Quyển phân ra Tiểu Tiểu Quyển, bảo Tiểu Tiểu Quyển trực đêm, nàng chạy tới bên cạnh tiểu cẩu, vỗ vỗ chân nó, bật cười.

Tiểu cẩu tò mò nhìn chằm chằm tiểu bất điểm trên mặt đất, sau đó nó há miệng, giống như cắn con chuột, cắn Tiểu Quyển ở trong miệng, hai chân Tiểu Quyển thì vắt vẻo ngoài miệng chó.

- On ó u ày, ao ại ắn a? Trong miệng chó truyền ra tiếng nói mo hồ không rõ của Tiểu Quyển.

Nàng muốn nói là: Con chó ngu này, sao lại cắn ta?

Nàng vươn tay nạy miệng chó, nhảy ra, hai tay chống nạnh thở phì phì, vừa định nói chuyện. Tiểu cẩu phát ra tiếng sủa khẽ, nó vồ tới Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển sợ làm tiểu cẩu bị thương, nàng chỉ có thể ôm đầu chạy trốn thấp giọng hô:

- Ngươi là hài tử của lão đại, sao ngươi có thể như vậy...
Bình Luận (0)
Comment