Chuong 1690: Van khi cho
Chuong 1690: Van khi choChuong 1690: Van khi cho
Chương 1690: Van khí chó
Chu Phàm không biết chuyện phát sinh bên ngoài, hắn đã ngủ say, tiến vào Khôi Hà Không Gian, xuất hiện ở trên thuyền.
Thân ảnh của Thực Phù và Chu Phàm trước sau xuất hiện ở trên thuyền, ánh mắt Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nhìn sang Chu Phàm nói:
- Tên hậu bối chó ngươi, đúng là giỏi tính kế, khiến ta tốn công vô ích một hồi.
Chu Tiểu Miêu vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần đầu tiên phụ thân, cuối cùng lại không làm được việc gì của nàng.
- Điều này sao có thể trách ta được?
Chu Phàm ho khan một tiếng cười nói:
- Giữa chúng ta không phải là hợp đồng là như vậy à? Ta có phiên phức, có thể để ngươi phụ thân miễn phí, chờ ta an toàn rồi, ngươi có thể làm chuyện của mình, nhưng loại chuyện này luôn có phiêu lưu, bằng không sao ta lại cho ngươi phụ thân miễn phí?
Hợp đồng phụ thân của Chu Phàm và Chu Tiểu Miêu chính là giống như Chu Phàm đã nói.
Chu Tiểu Miêu không nói nữa, vẫn nghiêm mặt, bởi vì lần phụ thân này nàng quả thật chịu thiệt, nàng không ngờ tên hậu bối chó này lại gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, làm hại nàng ra ngoài tốn công vô ích một hồi.
- Nếu ngươi cảm thấy không tốt, hợp đồng này ngươi cũng có thể hủy bỏ.
Chu Phàm lại nói.
Chu Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng:
- Không cần hủy bỏ, nhưng ta muốn cộng thêm một điều, sau này nếu là phiên phức của quái quyệt không thể biết cấp, không nằm trong hợp đồng.
Muốn đào thoát từ trong tay một quái quyệt không thể biết cấp, thật sự quá khó khăn.
- Vậy quái quyệt không biết tên chắc không xem như không thể biết cấp chứ? Bởi vì không ai nhận ra nó, ta rất khó phán đoán có ở trong hợp đồng hay không.
Chu Phàm khó xử nói:
- Hay là thế này đi, khi ta gọi ngươi, ngươi trước hết ra nhìn thử, cảm thấy không thích hợp thì ngươi có thể quay vê.
- Nói chung xem thử một chút, ngươi cũng không thiệt gì.
Chu Tiểu Miêu nghĩ một chút, cảm thấy Chu Phàm nói rất có lý, sắc mặt nàng ta hơi dịu đi, xem như gật đầu đáp ứng, nàng lại hỏi:
- Cự cẩu và Yểm Linh Hôm nay là thế nào vậy?
Thực Phù vẫn chưa biết chuyện phát sinh với Chu Phàm hôm nay. Chu Phàm đầu tiên là chiếu cố Thực Phù, kể lại chuyện phát sinh ở Cao Tượng Thành hôm nay cho nàng, sau đó mới nói lại chi tiết chuyện Lão Huynh.
Hắn nói như vậy chỉ tiết, là muốn Chu Tiểu Miêu phân tích cho hắn một chút.
Chu Tiểu Miêu nhíu mày nói:
- Ngươi nói hắc long phân tích cho ngươi chính là tộc nhân của Long Thần nhất tộc à? Long Thần Huyết của ngươi là nàng cho? Chỉ là vì sao ta không biết phía trước còn có một người dẫn dắt như vậy? Người dẫn dắt mới tới à?
- Nàng nói mình là tộc trưởng của Long Thần nhất tộc, Long Thần Huyết của ta là nàng cho, ta thấy nàng chắc không phải mới tới, ngươi không nhận ra nàng sao?
Chu Phàm tò mò hỏi.
Chu Tiểu Miêu khẽ gật đầu, nàng nghiêm túc suy tư.
- Nếu ngươi có cách nghĩ khác về việc này, nói cho ta biết, ta nguyện ý thanh toán thù lao.
Chu Phàm lại nói, hắn rất muốn biết, con chó đó rốt cuộc là thế nào.
Hắn để ý nhất là xưng hô của nó đối với hắn.
- Ta không có cái nhìn quá mới lạ.
Rất nhanh Chu Tiểu Miêu lại lắc đầu nói:
- Hắc long đã phân tích đem chuyện này rất thấu triệt.
- Con chó đó đã có thể thuận thế mượn lực lượng của Niệm Yểm, lại am hiểu thuật pháp thôi diễn, khẳng định không phải là quái quyệt, mà là một tu sĩ tu vi cao cường, quan hệ của ngươi và hắn không phải bình thường.
- Ngươi nói trạng thái của nó có chút đặc thù là sao?
Chu Phàm hỏi.
- Bởi vì lúc ấy ta không đoán chính xác được nó là quái quyệt hay là sinh linh, cho nên mới nói như vậy, vốn ta nghĩ ngươi không biết, ai ngờ ngươi lại biết nhiều hơn ta.
Chu Tiểu Miêu lắc đầu nói.
Không thể từ chỗ Chu Tiểu Miêu có được nhiều tin tức hữu dụng hơn, Chu Phàm có chút tiếc nuối thở dài một tiếng.
Chu Phàm xoay người nói chuyện với Thực Phù, vừa rồi khi hắn kể lại kỳ thật đã giấu một chuyện, đó chính là chuyện Vô Mệnh Chi Nhân, hắn không phải sợ Chu Tiểu Miêu biết, mà là không muốn để Thực Phù biết, bằng không Thực Phù khẳng định sẽ lo lắng cho hắn.
Chính là chuyện hôm nay, Thực Phù nghe mà nghĩ mà sợ cho Chu Phàm.
- Ngươi phát tài rồi.
Chu Tiểu Miêu ở bên kia vốn đang im lặng bỗng nhiên sắc mặt quái dị nói với Chu Phàm. - Gì cơ?
Chu Phàm không hiểu ra sao.
Chu Tiểu Miêu không nói gì, nàng vươn tay ra vỗ nhẹ, sương mù không nhỏ bay tới, tụ lại cùng một chỗ.
Mắt Chu Phàm và Thực Phù đều trợn to, sương mù huyễn hóa ra là một quả cầu lưu ly trong suốt rất lớn.
Trong quả cầu lưu ly bán kính tới khoảng bảy thước chứa sâu xám lớn nhiều không đếm được.
Chu Phàm liếc một cái liên nhận ra đây là quả cầu lưu ly của hắn.
Nhưng chính bởi vậy, hắn mới càng giật mình, hôm nay hắn chỉ lo bỏ chạy, có lẽ có giết quái quyệt, nhưng tuyệt đối không thể có nhiều sâu xám lớn như vậy, sâu xám lớn trong quả cầu lưu ly có hắn có bao nhiêu?