Chương 1696: Lời đồn đại kiếp? (2)
Chương 1696: Lời đồn đại kiếp? (2)Chương 1696: Lời đồn đại kiếp? (2)
Chương 1696: Lời đồn đại kiếp? (2)
Bài trừ nhân tố con người, sức phá hoại của quái quyệt cường đại đối với thế giới nhân loại đúng là quá lớn.
Bình thường việc này là mọi người đang ngồi đây đã nghe qua, thậm chí cũng từng thấy rồi, nhưng tự mình đối mặt, lại là một loại tâm tình khác.
Sau một thoáng trâm mặc, mọi người lại thương lượng công tác trùng kiến về sau, mới kết thúc lần thương thảo này.
Chu Phàm gọi Hoàng Bất Giác lại, nói có việc muốn thương lượng với hắn.
Hoàng Bất Giác và Chu Phàm tới phòng xử lý chính vụ của hắn, Hoàng Bất Giác mới cười hỏi:
- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?
- Ta muốn tới thư viện châu phủ học tập.
Chu Phàm nói.
- Ngươi đã là Khí Cương Cao Đoạn rồi à?
Hoàng Bất Giác hơi ngẩn ra hỏi.
- Vẫn chưa phải, có điều sắp rồi, tính cả thời gian ở trên đường, chắc là tới rồi.
Chu Phàm cười, nói hàm hồ.
Có Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng, tốc độ của hắn sẽ rút ngắn trong một tháng có thể đạt tới Khí Cương Đoạn viên mãn, chuyện Cao Tượng Thành đã kết thúc, trùng kiến tiếp theo, hắn có mặt hay không đều không ảnh hưởng lớn.
- Ngươi thế này không khỏi quá nhanh rồi, ta cho rằng ngươi ít nhất cân nửa năm hoặc là một năm mới có thể làm được.
Hoàng Bất Giác có chút cảm khái nói.
Lúc trước khi hắn biết Chu Phàm, Chu Phàm là ngay cả Luyện Khí Tam Đoạn cũng chưa bước vào, hiện tại tu vi đã không chênh lệch mấy với hắn.
- Đã vậy, bên Cao Tượng Nghi Loan Ti cũng không thể ngăn cản tiên đồ của ngươi.
Hoàng Bất Giác trầm ngâm một chút nói:
- Ngươi đi làm thủ tục rồi tùy thời có thể rời khỏi.
- Cám ơn.
Chu Phàm cười nói.
- Là ta phải cám ơn ngươi mới đúng, ngươi tới Cao Tượng Nghi Loan Ti một đoạn thời gian ngắn, nhưng lại giúp chúng ta không ít việc. Hoàng Bất Giác cười nói:
- Đáng tiếc hiện tại thời cơ không thích hợp, ngay cả rượu cũng rất khó tìm được, bằng không khẳng định phải uống ba trăm chén với ngươi, tiễn đưa ngươi.
- Đại nhân, chuyện đại kiếp lúc trước nói rốt cuộc là thế nào?
Chu Phàm hỏi dò.
Hoàng Bất Giác trở nên trâm mặc.
- Nếu không thể nói thì thôi.
Chu Phàm do dự một chút nói, hắn thâm nghĩ có lẽ là cấp bậc của mình không đủ.
- Viện trưởng bảo có thể nói với ngươi, vậy đương nhiên là có thể nói với ngươi.
Hoàng Bất Giác cười khổ một tiếng nói:
- Nhưng ta không biết nên nói như thế nào mới đúng... Bởi vì ta cũng không biết quá rõ nội tình trong đó, sợ là cho dù bọn Viện trưởng cũng chỉ biết mơ mơ hồ hồ.
- Toàn bộ thượng tâng Đại Ngụy đều có một nhận thức, đại kiếp buông xuống, chúng ta cũng một mực đang làm chuẩn bị, nhưng không ai biết rõ đại kiếp là gì...
Hoàng Bất Giác thở dài một tiếng.
- Liệu có phải chỉ là lời đồn không?
Chu Phàm khó hiểu hỏi.
- Không.
Hoàng Bất Giác kiên định nói:
- Đây là chuyện quan gia đã xác nhận, ngươi biết có chuyện này là được rồi, không ai nói chắc được đại kiếp lúc nào sẽ đến, còn nữa, đừng truyền ra ngoài.
Truyền ra là hại nhiều hơn lợi.
Là quan gia cố ý giấu giếm? Còn là nguyên nhân gì dẫn tới quan gia không muốn nói ra? Trong lòng Chu Phàm nghĩ việc này, nhưng rất nhanh chỉ đặt dưới đáy lòng, bởi vì Hoàng Bất Giác cũng không nói rõ, ngay cả đại kiếp lúc nào sẽ đến cũng không biết, hắn cũng không thể tiếp tục hỏi thăm.
Việc hắn có thể làm chính là mau chóng đề thăng thực lực của mình!
Chu Phàm cáo từ Hoàng Bất Giác, rời khỏi Nghi Loan Ti Phủ, rất nhanh liền tới thư viện, tìm Trọng Điền, yêu cầu tới châu phủ học tập.
Đừng nói Chu Phàm đã phù hợp với yêu cầu, hơn nữa Chu Phàm chính là người của phái thư viện, Trọng Điền lại hỏi vài câu, sau đó sảng khoái đáp ứng xuống, tự mình viết thư giới thiệu cho hắn, cũng giao cả ngọc chương tín vật của thư viện cho Chu Phàm.
Bên Cao Tượng Thư Viện sẽ nói với bên Tiêu Lôi Thư Viện, đến lúc đó Chu Phàm cầm thư giới thiệu và ngọc chương là có thể vào Tiêu Lôi Thư Viện học tập.
Chu Phàm làm xong xuôi những chuyện vụn vặt này, hắn mới nói chuyện mình muốn rời khỏi Cao Tượng Thư Viện tới Tiêu Lôi Thư Viện với thành viên của lớp chữ Giáp.
Trong lần đại nạn này, thành viên của lớp chữ Giáp Cao Tượng Thư Viện đều còn sống, nhưng Lý Trùng Nương không trở vê, Nhất Hành thì nhập ma phản bội.
Cũng chính là còn lại bảy người.
- Chu huynh cũng sắp đi rồi à? Lần này từ biệt, không biết tới lúc nào mới có thể gặp lại, vốn đang muốn xin Chu huynh chỉ giáo thi từ một chút.
Đỗ Nê đầu tiên là cười nói.
Nghe thấy chỉ giáo thi từ, khóe miệng Chu Phàm giật giật nói:
- Loại chuyện thi từ này đừng nhắc tới nữa, có điều ta nghĩ chắc không bao lâu là có thể gặp lại, dẫu sao chắc các ngươi cũng sẽ tới châu phủ.
- Chu Phàm, ngươi một đường cẩn thận.
Hùng Phi Tú có chút không được tự nhiên nói.
Ôn Hiểu, Hậu Thập Tam Kiếm không nói gì, chỉ hơi gật đầu với Chu Phàm.
- Chu huynh, tới châu phủ, nhớ viết thư cho ta, xem ở đâu có cơ hội kiếm tiền không, nếu có, nhớ nói cho ta biết.
Trương Lý Tiểu Hồ vẻ mặt đau khổ nói, Cao Tượng Thành bị phá thành như vậy, hiện tại muốn làm ăn cũng không làm được.