Chuong 1697: Bao trong
Chuong 1697: Bao trongChuong 1697: Bao trong
Chuong 1697: Bao trong
Chu Phàm cười cười gật đầu đáp ứng.
- Ta sẽ tới tìm ngươi.
Trứu Thâm Thâm nghiêm mặt, nói xong câu đó liền rời đi, lân sau gặp lại, đó chính là lúc quyết chiến.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Trứu Thâm Thâm này không thể nói chuyện tử tế à?
Dạ Lai Thiên Hương yêu cầu được nói chuyện riêng với Chu Phàm, những người còn lại nói lời từ biệt với Chu Phàm rồi nhất nhất tản đi.
Chu Phàm nhìn Dạ Lai Thiên Hương mỹ lệ động lòng người, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Không phải vì Dạ Lai Thiên Hương thích nữ nhân, mà là hắn và Dạ Lai Thiên Hương đều thích Trùng Nương, nhưng Trùng Nương chỉ nguyện ý ở cùng với Lý Cửu Nguyệt. ..
Cho nên bọn họ là tình địch cũng là người lưu lạc thiên nhai sao? Chu Phàm thầm nghĩ.
Đương nhiên Dạ Lai Thiên Hương Dạ Lai Thiên Hương vẫn chưa biết Chu Phàm thích Trùng Nương, Trùng Nương cũng thích Chu Phàm, bằng không nói không chừng nàng sẽ không tìm Chu Phàm nói chuyện.
- Chu đại ca, ngươi có biết Lý tỷ tỷ ở đâu không?
Đôi mi thanh tú của Dạ Lai Thiên Hương nhíu lại, giữa mi tâm của nàng mang theo vẻ lo lắng.
Khi không có người ngoài, cũng gọi Chu Phàm là Chu đại ca, không phải gọi Chu huynh.
- Không phải nàng bảo Lý huynh để lại một phong thư cho ngươi và Tú Tú à?
Chu Phàm có chút kỳ quái hỏi.
Chu Phàm không nhận được thư của Trùng Nương, nhưng hắn cũng hiểu, Trùng Nương làm như vậy mới là thích hợp nhất, nếu bảo Lý Cửu Nguyệt mang thư cho hắn, vậy sẽ chỉ khiến ba người càng cảm thấy xấu hổ.
- Nhưng thư của nàng không nói nàng ở đâu? Nàng chỉ nói muốn rời khỏi một đoạn thời gian, sẽ quay lại tìm ta và tiểu Tú Tú, ta lo nàng có việc.
Dạ Lai Thiên Hương nhẹ giọng giải thích.
- Ngươi yên tâm đi, nàng không có việc gì đâu, bằng không Lý huynh sẽ không giấu ta.
Chu Phàm nói.
- Chu đại ca biết nàng hiện tại ở đâu không? Ta, ta muốn đi tìm nàng.
Đôi mắt lóng lánh của Dạ Lai Thiên Hương nhìn Chu Phàm.
- Dạ Lai cô nương. Chu Phàm nhìn Dạ Lai Thiên Hương như vậy, hắn cảm thấy có chút đau lòng, cô nương ngốc này đã lún quá sâu rồi, hắn thở dài nói:
- Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ ngươi đừng đi tìm nàng thì tốt hơn, ngươi việc gì phải làm khó nàng?
Lý Trùng Nương đã từng nói nàng không thích nữ tử, huống hồ nàng còn có Lý Cửu Nguyệt, cho dù Dạ Lai Thiên Hương tìm được nàng, sợ rằng kết quả sẽ chỉ là một hồi thương tâm mà thôi.
- Đa tạ, ta sẽ không khiến nàng khó xử.
Sắc mặt Dạ Lai Thiên Hương ảm đạm, dừng một chút lại nói:
- Ta chỉ là muốn từ xa ngắm nàng một chút là được rồi.
Dạ Lai Thiên Hương nói xong lời này thì này xoay người rời đi.
Chu Phàm đứng một lúc, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện tình cảm quá phức tạp, bản thân hắn cũng không xử lý được, đối với chuyện của Dạ Lai Thiên Hương, đương nhiên cũng bất lực.
Hắn đi một lúc, bỗng nhiên lại tự giêu nghĩ: Ta làm như vậy có tính là đả kích tình địch không?
Trừ người của Nghi Loan Ti và lớp chữ Giáp ra còn có ba huynh đệ Tào Diên Phóng, nhận thức Chu Phàm quen cũng không tính là nhiều, hắn vào buổi trưa thì nhìn thấy Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt đang đi cùng với Trần Bác Bì, nhìn người dưới chiếu đồ lên xe ngựa.
- Chu huynh, nếu ngươi không đến, vậy ta sẽ không chờ ngươi.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
Lý Cửu Nguyệt vào hôm nay buổi trưa muốn đi, còn sớm hơn Chu Phàm.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đi sang một bên nói chuyện, mà Trần Bác Bì không đi cùng, chỉ đứng ở xa nhìn.
Lý Cửu Nguyệt đã sớm biết Chu Phàm muốn tới Tiêu Lôi Châu Phủ, cho nên Chu Phàm không nhắc tới việc này nữa.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Lý Cửu Nguyệt cười hỏi:
- Chu huynh, có muốn ta dẫn Trùng Nương tới không?
Lý huynh, ngươi đúng là rộng rãi thật, Chu Phàm yên lặng nghĩ, hắn lắc đầu tỏ ý không cần, hắn nghĩ loại chuyện này tận lực đừng ướt át bẩn thỉu thì tốt hơn.
- Ngươi thay ta vấn an bá phụ bá mẫu và Tiểu Liễu.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
Trước khi Chu Phàm tới châu phủ, quyết định vê nhà một chuyến vấn an người trong nhà. Nếu không tới châu phủ, sơn trường thủy viễn muốn trở về càng không tiện, việc này cũng chỉ có Lý Cửu Nguyệt biết.
Hai người hàn huyên một lúc, thứ trong xe đã được chất lên xong, Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm nói:
- Chu huynh...
Chỉ là hắn vẫn ngậm miệng, không nói tiếp.
Chu Phàm thấy vậy hỏi:
- Lý huynh, có việc thì cứ nói đi.
Lý Cửu Nguyệt lắc đầu nói:
- Không có gì.
Nói xong, Lý Cửu Nguyệt cưỡi lên một con ngựa.
- Khởi hành.
Trân Bác Bì mở miệng nói.
Đoàn xe ram rap bước đi.
- Lý huynh, sau này gặp lại.
Chu Phàm cười chắp tay nói.
- Chu huynh, bảo trọng.
Lý Cửu Nguyệt cũng nhoẻn miệng cười, hắn giơ roi ngựa trong tay lên, giục ngựa tiến về phía trước.
Chỉ để lại một bóng lưng gầy yếu cho Chu Phàm.
Chu Phàm bỗng dưng có chút sầu não ly biệt, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ việc gì phải sầu não như vậy, rồi sẽ có lúc gặp lại.