Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1012 - Chương 1698: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn

Chương 1698: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn Chương 1698: Đông Mộng Liễu Vô NgấnChương 1698: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn

Chương 1698: Đông Mộng Liễu Vô Ngan

Đêm dài.

Khi Chu Phàm dừng tu luyện, hắn mở mắt, chân khí chạy chồm như sông trong cơ thể cũng dần dần dừng lại, chỉ cần mấy ngày nữa là hắn có thể tiến vào Khí Cương Trung Đoạn.

Luyện Khí Tam Đoạn có tài nguyên phụ trợ Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng này, tu luyện cũng không khó.

Chu Phàm đứng lên, kiểm tra hành lý một chút, ngày mai hắn sẽ rời khỏi nơi này, vê nhà trước một chuyến, sau đó lại tới Tiêu Lôi Châu Phủ học đạo.

Muốn tiến vào Đạo cảnh cũng không dễ dàng, cho dù có thuyền giúp đỡ, nhưng tới thư viện ở Tiêu Lôi Châu Phủ, cũng có thể có thêm một tầng bảo đảm.

Hơn nữa đó là nơi hạch tâm của Tiêu Lôi Châu, muốn thu hoạch một số tài nguyên tu luyện sẽ dễ dàng hơn bên Cao Tượng Thành rất nhiều.

Trong lòng Chu Phàm suy nghĩ việc này một lúc, mới nằm xuống ngủ.

Sau khi lên thuyền, Chu Phàm cười nói với Thực Phù:

- Tiểu nha đầu, quá mấy ngày nữa ta tới thăm ngươi, ngươi đừng chạy loạn khắp nơi.

- Ngươi rời khỏi Cao Tượng Thành à?

Thực Phù có chút vui vẻ hỏi.

Chu Phàm cười gật đầu.

Thực Phù ừ một tiếng đáp ứng, nghĩ rất nhanh có thể nhìn thấy Chu Phàm, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho dù hai người lúc trước đã từng gặp mặt một lần, nhưng lần đó bởi vì nguyên nhân của Triệu Nhã Trúc mà chỉ gặp vội vàng.

- Ta rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, ngươi nên dành thời gian cho ta.

Thanh âm của Chu Tiểu Miêu truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Chu Tiểu Miêu nói là chuyện phụ thân, nghe thấy sắp phụ thân, tâm tình vốn đang tốt cũng bị phá đi, Chu Phàm vừa định há miệng nói gì đó, nhưng loại cảm giác bị kéo đi quen thuộc lại truyền đến.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn phải rời khỏi Khôi Hà Không Gian.

Thực Phù cũng có chút ngạc nhiên nhìn Chu Phàm, bởi vì lúc này bọn họ mới nói được mấy câu, đêm nay không khỏi quá nhanh rồi?

Chẳng lẽ là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng Chu Phàm không kịp nói với Thực Phù, rất nhanh hắn rời khỏi thuyền, Thực Phù cũng vậy.

Chỉ còn lại Chu Tiểu Miêu mặt lộ vẻ kinh ngạc đứng đó, nàng hơi nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không đúng ở đâu thì nàng cũng không nói rõ được, lắc đầu, không nghĩ việc này nữa.

Trong nháy mắt Chu Phàm mở mắt, hắn vươn tay ra với lấy đao gỉ và phù đại đặt trên giường, mới quan sát căn phòng.

Xung quanh là một mảng đen xì.

Lục thức của Chu Phàm lặng lẽ mở ra, nhưng ý thức không cảm ứng được nguy hiểm, nhĩ thức, t¡ thức, thiệt thức cũng không có phát hiện đặc thù.

- Tiểu Quyển.

Chu Phàm thở phào gọi một tiếng.

Tiểu Quyển chưa đáp, tiểu cẩu ngược lại sủa một tiếng.

- Chủ nhân.

Lúc này Tiểu Quyển mới đáp lại.

Ngọn đèn rất nhanh liền sáng lên.

Tiểu Tiểu Quyển đang giám thị xung quanh, bọn họ có năng lực dạ thị, không cần đèn cũng có thể thấy rõ.

Phòng được chiếu sáng, Chu Phàm nhìn quét xung quanh một chút, không có bất kỳ chỗ nào dị thường, điều này khiến hắn hơi nhíu mày.

- Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?

Tiểu Quyển kỳ quái hỏi.

- Tiểu Tiểu Quyển có phát hiện gì không?

Chu Phàm lại hỏi.

Tiểu Quyển hỏi các Tiểu Tiểu Quyển trực đêm, rất nhanh nàng lắc đầu nói:

- Không có gì cả.

Chu Phàm giải trừ phù trận không bị phá hoại trong phòng, nhĩ thức của hắn nhanh chóng lan ra, nhưng nghe thấy đều là tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của một số võ giả trong tỉ phủ.

Quả thật không có chỗ nào dị thường, Chu Phàm lại đi ra xem thử, xác nhận vẫn như thường mới yên tâm quay về.

Tiểu Quyển đưa ghé vào người tiểu cẩu ngáy o o.

Chu Phàm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng đã không phát hiện, hắn lại nằm xuống, trước kia cũng không phải chưa từng xuất hiện chuyện trong thời gian rất ngắn đã rời khỏi Khôi Hà Không Gian.

Nhưng lần này lại đổi mới kỷ lục mà thôi. Chu Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn nhìn thấy một nữ tử.

Chỉ là gương mặt của nữ tử này thủy chung giống như một đoàn sương mù, mơ hồ không nhìn rõ.

Nàng có chút ngượng ngùng cởi xiêm y, lộ ra dáng người mạn diệu, nàng ôm chặt lấy Chu Phàm, khẩn trương tới không dám nhúc nhích.

Chu Phàm cảm thấy máu toàn thân mình bốc cháy, hắn cúi đầu hôn nàng, quấn chặt lấy nàng.

Cuối cùng bao nhiêu lần, Chu Phàm cũng quên rồi, nhưng lâu như là một trăm lần vậy.

Nói chung hắn cảm thấy rất mệt mỏi, hắn ôn nhu ôm nữ tử đó, có mệt tới mấy cũng không chịu nhắm mắt lại, hắn muốn thấy rõ mặt nàng.

Nữ tử rúc vào vai hắn lẩm bẩm, thanh âm của nàng quanh quẩn bên tai, nhưng Chu Phàm nghe không rõ nàng đang nói gì, nàng tựa hồ muốn nói chuyện rất trọng yếu, nhưng Chu Phàm thủy chung đều không nghe rõ.

Chu Phàm muốn hỏi nàng đang nói gì, nhưng lại không hỏi ra được gì.

Khi Chu Phàm mở mắt tỉnh lại, bên ngoài đã là sáng sớm.

- Chủ nhân, sao ngươi lúc này mới tỉnh?

Thanh âm của Tiểu Quyển truyền đến.

- Giờ nào rồi?

Chu Phàm lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn hỏi, hắn cảm thấy đầu có chút đau nhói, giống như cảm giác tỉnh lại sau khi say rượu.
Bình Luận (0)
Comment