Chương 1699: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn (2)
Chương 1699: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn (2)Chương 1699: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn (2)
Chương 1699: Đông Mộng Liễu Vô Ngấn (2)
Hắn lờ mờ nhớ rõ mình có một giấc mộng tươi đẹp, là một người trưởng thành vẫn bảo trì thân đồng tử, thỉnh thoảng mơ như vậy, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Nhưng vẫn có chút kỳ quái, sao hắn cảm thấy mệt như vậy? Có một loại cảm giác như bị vét sạch.
- Sắp giờ ngọ rồi, ta thấy ngươi ngủ ngon như vậy, cho nên không gọi ngươi.
Tiểu Quyển lười biếng nói.
Buổi trưa rồi à... Trong lòng Chu Phàm cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, hắn xuống giường, phát giác chân mình đang run rẩy. ..
Chu Phàm:
Chu Phàm trầm mặc một lúc, hắn cuối cùng ý thức được chuyện quả thật bất thường.
Hắn chính là một võ giả Khí Cương Đoạn, đã đứng ở đỉnh của Võ cảnh, cho dù không dùng chân khí, với thể phách cường tráng của hắn cũng có thể thoải mái xé nát một con mãnh hổ, hiện tại hắn không ngờ lại run chân, loại cảm giác đặc biệt này hắn vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được từ sau khi thành võ giả.
Hắn hơi biến sắc, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, kiểm tra tình huống thân thể của mình.
Nhưng rất nhanh hắn lại mở mắt ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thân thể hắn không có vấn đề, chân khí vẫn vận chuyển bình thường.
Thân thể chỉ cảm thấy mỏi mệt mà thôi.
Chu Phàm lấy ra một viên đan dược ăn vào, hắn luyện hóa đan dược, mỏi mệt hơi dịu đi, nhưng hai chân và lưng vẫn truyền đến cảm giác đau nhức, nhắc nhở hắn thật sự có chuyện gì đó đã phát sinh.
Hắn nhớ tới giấc mộng đêm qua, sắc mặt trở nên âm tình bất định, đêm qua sớm như vậy đã bị kéo ra khỏi Khôi Hà Không Gian, hắn vốn cảm thấy kỳ quái, cộng thêm dị trạng khi rời giường, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chu Phàm nhìn về phía Tiểu Quyển trầm giọng hỏi:
- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy sắc mặt Chu Phàm nghiêm túc như vậy, Tiểu Quyển giật nảy mình, nàng ấp úng nói:
- Ta không biết.
Nàng đêm qua ngủ rất say, buổi sáng mới tỉnh lại, sao có thể biết được? - Nói thừa, ta cũng biết ngươi không biết, ngươi còn không dung hợp Tiểu Tiểu Quyển, xem ký ức của bọn họ.
Chu Phàm cả giận nói.
Tiểu Quyển thấy Chu Phàm tức giận, nàng vội vàng gọi Tiểu Tiểu Quyển tới, dung hợp Tiểu Tiểu Quyển vào, một lát sau nàng mới ngẩng đầu kỳ quái nói:
- Không phát sinh chuyện gì cả.
- Thật sự không có gì à?
Chu Phàm xụ mặt hỏi:
- Đây không phải là chuyện đùa.
Tiểu Quyển lại cúi đầu nhớ lại ký ức mình vừa dung hợp, nàng buồn bực nói:
- Chủ nhân, ta bình thường là càn quấy, nhưng ngươi không thể không tin ta, đêm qua ngươi trừ nói mớ ra thì không có chuyện gì phát sinh.
-Ta nói mớ?
Sắc mặt Chu Phàm biến đổi nói:
- Nói mớ gì?
- Không nói gì cả, ngươi chỉ là rất dùng sức rên hu hừ hừ...
Tiểu Quyển bắt chước một chút, nàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mặt đỏ bừng ngậm miệng lại, khi ở khách sạn, nàng đã sai Tiểu Tiểu Quyển nghe góc tường, biết thanh âm này rất giống như khi nhân loại giao phối phát ra.
Chu Phàm giật mình, lời nói của Tiểu Quyển cho thấy hắn quả thật là mộng tinh, nhưng cho dù là như vậy, cũng không nên khiến hắn cảm thấy mệt đến thế, cho dù ở trong mộng, số lân làm tới nhiều không đếm được, nhưng không nên vẫn truyền tới trong hiện thực.
Điều này thật sự không thích hợp.
Chu Phàm lo lắng đi đi lại lại trong phòng, việc này để lộ ra một loại cổ quái mà hắn không nhìn thấu.
Nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy hắn chắc biết, không thể là thư sinh gặp quái quyệt mỹ lệ, sau đó thư sinh để quái quyệt mỹ lệ hút thành cán người chứ?
Loại chuyện này thoại bản tam lưu cũng không dám viết như vậy, cũng chỉ thoại bản tìm kiếm cái lạ hạ lưu mới có.
Đừng nói với chân khí của hắn cường đại, hắn còn có chí bảo khắc chế vật tà mị như Long Thần Huyết, không thể bị quái quyệt xâm nhiễm mộng cảnh, lại một chút cũng không phát hiện.
Hơn nữa đừng nói mộng đó đúng là rất sướng, hiện tại hắn nhớ lại, vẫn có cảm giác như thực tủy biết vị, khóe miệng hắn hơi nhếch len. . .
Chỉ rất nhanh hắn liền ngừng cười, cũng không thể lơ là được, dẫu sao sau khi hắn dậy, thân thể xuất hiện một số chỗ dị thường, nếu lơ là, có chết như thế nào cũng không biết?
Chu Phàm cảm thấy rất căm tức, nhưng hắn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cũng không rõ ý đồ của đối phương là gì?
Không thể ở trong mộng trêu ta như vậy, là vì... Chu Phàm nghĩ đến đây, cả người ngây ra, mắt trợn to, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Chủ nhân, ngươi không sao chứ? Tiểu Quyển có chút lo lắng hỏi, nàng cảm thấy chủ nhân tỉnh lại, cả người có chút hâm hâm dở dở, chắc không phải là điên rồi chứ?
Chu Phàm không trả lời Tiểu Quyển, hắn ngồi xuống, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, tựa hồ là nghĩ tới chuyện cực ký đáng sợ nào đó.
Hắn vội vàng lấy giấy ra, chấm mực muốn viết lên giấy, chỉ là dư quang ở khóe mắt thấy Tiểu Quyển cũng trèo lên bàn, hiển nhiên là muốn xem hắn viết gì.