Chuong 1701: Nghi than nghi quy
Chuong 1701: Nghi than nghi quyChuong 1701: Nghi than nghi quy
Chuong 1701: Nghi than nghi quy
Nhưng đây chỉ là suy đoán căn cứ vào sự thực mà thôi, quái quyệt bị thương đó chưa chắc đã chết, nói không chừng chính là nó làm.
Nhưng khả năng này vẫn rất thấp.
Chu Phàm lắc đầu, ánh mắt nghiêm lại, nhìn lướt qua tiểu cẩu dưới chân, viết lên cái tên thứ năm: Chó.
Tiểu cẩu này đương nhiên là có loại bản sự này... Nhưng nó có thể làm như vậy không?
Chu Phàm nghĩ đến đây, phát hiện mình quên một chuyện rất quan trọng, hắn vội vàng xách tiểu cẩu lên, tiểu cẩu có chút bất an đá đá chân, kêu ư ử.
Hắn nhìn bụng tiểu cẩu, sau đó thì giật mình.
Tiểu cẩu này là cái Lão Huynh lúc trước chính là đực. Hắn vốn một mực không để ý, theo bản năng coi tiểu cẩu này là đực, kỳ thật nếu lúc trước hắn cẩn thận một chút, nhìn tiểu cẩu đi tiểu, từ tư thế chó đái chắc thể phân biệt nó là đực hay cái, nhưng hắn một mực bận rộn, không lưu ý đến việc nhỏ như vậy.
Tâm hắn hơi trâm xuống, thế giới này quá đáng sợ, nếu không xem thần hồn, giới hạn của giới tính đều bị mơ hồ hóa.
Ta chắc không phải thật sự bị một con chó chơi chứ? Nếu là như vậy, thế đúng là thằng chó rồi, sắc mặt Chu Phàm tối sầm nhìn tiểu cẩu nghĩ.
Tiểu cẩu đáng thương hề hề nhìn Chu Phàm, sủa một tiếng, buổi sáng nó vẫn chưa ăn cơm, hiện tại đang đói bụng.
Chu Phàm không để ý tới tiểu cẩu bị đói.
Tiểu Quyển ở bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn hành động kỳ quái của Chu Phàm, nàng có lòng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy sắc mặt Chu Phàm khó coi như vậy, cũng không dám hỏi.
Nếu thực sự là nó làm, nó liệu có sinh ra cho ta một ổ chó nhỏ không? Chu Phàm buông tiểu cẩu, nghĩ. Hắn cảm thấy dạ dày của mình đã triệt để đảo lộn.
Đúng là khẩu vị quá nặng, Thực Phù tốt xấu gì cũng là một quyệt nhân, quả trứng rồng đó không nở được, vậy không sao, nhưng hắn vừa nghĩ tới một đám tiểu cẩu chạy quanh mình, nói không chừng còn có thể mở miệng nói tiếng người gọi hắn là cha chó...
- Ọe.
Chu Phàm nôn khan.
- Chủ nhân, ngươi không sao chứ?
Tiểu Quyển nhìn Chu Phàm không ngừng nôn khan, nàng giật nảy mình hỏi, đồng thời tâm mắt hướng tới tờ giấy trên mặt bàn, nàng biết chủ nhân làm ra hành động kỳ quái như vậy, trên giấy nói không chừng có đáp án. Nhưng Tiểu Quyển chỉ là một người nhỏ, nàng từ dưới nhìn lên, căn bản không thể thấy được chữ trên giấy.
Chu Phàm xua tay, tỏ vẻ mình không sao, sắc mặt hắn dịu đi, không ngừng an ủi bản thân: Không thể, chỉ là suy đoán mà thôi, đừng tự mình dọa mình.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, nếu hắn không làm rõ việc này, đúng là khó có thể an tâm.
Hắn để tờ giấy trên bàn vào trong phù đại, sau đó nằm lên giường.
- Chủ nhân, ngươi vẫn muốn ngủ à?
Tiểu Quyển có chút kinh ngạc hỏi.
Tiểu cẩu cũng đáng thương hề hề sủa một tiếng, nó vẫn chưa ăn cơm.
- Ừ, ta nằm thêm một lúc, nghĩ một số chuyện.
Chu Phàm nhìn Tiểu Quyển một cái, hắn bỗng nhiên lại có chút lo lắng lấy ra tờ giấy trong phù đại, nắm chặt trong tay, mới bắt đầu nhắm mắt lại.
Tiểu Quyển thấy vậy vẻ mặt trở nên ảo não, nàng không có việc gì thì không nên mở miệng, bằng không chủ nhân đang ngủ, có thể lén lút xem trên tờ giấy đó viết gì, hiện tại chủ nhân nắm chặt ở trên tay, nàng muốn nhìn, vậy là không thể.
Nếu cố nạy ngón tay của chủ nhân ra, khẳng định sẽ đánh thức chủ nhân.
Tiểu Quyển nghĩ đến đây, nàng phát hiện mình vừa rời đất, trời đất liền trở nên quay cuồng.
Nàng bị tiểu cẩu ngậm ở trong miệng.
- Con chó này, sao lại cắn ta? Cho dù ngươi đói bụng, cũng không thể ăn ta.
Tiểu Quyển nạy miệng chó nhảy xuống cả giận nói.
Nhưng tiểu cẩu thò miệng ra, hiển nhiên là rất đói bụng.
- Ngươi đừng cắn ta, ta lấy lương khô chủ nhân để lại cho ngươi.
Trên mặt Tiểu Quyển lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nàng bảo các Tiểu Tiểu Quyển mang một số lương khô đút cho tiểu cẩu.
Chu Phàm nằm xuống ngủ là muốn xuất hiện ở trên thuyền, nhưng hắn cách thời gian lần trước tiến vào Khôi Hà Không Gian không đủ để khiến hắn ngủ có thể tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Thời gian cách nhau mỗi lần có thể tiến vào Khôi Hà Không Gian không là khác nhau, nhưng bình thường cũng phải buổi tối mới có khả năng tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Hơn nữa hiện tại hắn mới dậy, muốn ngủ tiếp cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Cho ta vào, nhưng tốt nhất đừng kéo cả tiểu nha đầu vào.
Chu Phàm đọc thâm tên của Chu Tiểu Miêu, hắn đưa ra yêu cầu của mình. Đây là hắn muốn sử dụng cơ hội chủ động tiến vào Khôi Hà Không Gian mỗi tháng một lần.
Đề xuất xong yêu cầu này, Chu Phàm đã ngủ say.
Đợi khi hắn lại mở mắt, đã xuất hiện trên thuyền tràn ngập sương mù.
- Hai trăm con sâu xám lớn.
Chu Tiểu Miêu ngồi trên bàn, nàng nhìn Chu Phàm nói.
Đây là thù lao nàng muốn để kéo Chu Phàm vào Khôi Hà Không Gian.
- Không thành vấn đề.
Chu Phàm vừa nhìn chung quanh, vừa nói.
Chu Tiểu Miêu gọi ra quả cầu lưu ly của Chu Phàm, từ trong quả cầu lưu ly lấy ra hai trăm con sâu xám lớn.