Chương 1703: Tích mộng
Chương 1703: Tích mộngChương 1703: Tích mộng
Chuong 1703: Tich mong
- Đầu óc ngươi có bệnh à.
Chu Tiểu Miêu nổi giận nói:
- Ngươi để ta xem, ta còn không muốn xem ý, ngươi cứ nói câu, rốt cuộc còn muốn tiếp tục không? Nếu không muốn thì thôi.
Chu Phàm tram mặc một chút, Chu Tiểu Miêu đã nói như vậy, chắc không thể là nam, hơn nữa chuyện liên quan tới tính mạng, cũng không cho phép hắn nói nhiều.
- Xem đi.
Chu Phàm cười khổ nói.
Chu Tiểu Miêu căm tức lườm Chu Phàm một cái, nàng sớm biết thế ở đã không thu hậu bối chó này một vạn con sâu xám lớn, cứ để hắn chết đi, mình cố chịu bẩn mắt xem mộng cho hắn, hắn không ngờ còn hoài nghi giới tính của nàng?
Chu Tiểu Miêu dù căm tức vẫn vươn tay phải, vẽ một vòng trong không trung, theo đầu ngón tay lay động, vẽ ra từng phù văn huyền ảo màu bạc.
Cho đến khi tổng cộng mười bảy phù văn ngân quang lóng lánh treo trong không trung, Chu Tiểu Miêu mới dừng tay.
Nàng liếc phù văn mình vẽ ra, hài lòng gật đầu, sau đó hai tay liên tục vỗ lên trên phù văn.
Phù văn dường như được rót vào lực lượng đặc thù, bay về phía Chu Phàm, thuận theo mi tâm của hắn chui vào.
Liên tục mười bảy phù văn chui vào đầu hắn, hắn cảm thấy đầu mình giống như sắp phát nổ, đau đến khiến hắn rên thành tiếng.
Lúc này mi tâm của hắn có quang mang màu vàng sáng lên, rất nhanh trong mi tâm có bọt biển màu vàng chui ra.
Bọt biển kéo dài phóng to, cho đến khi cao bằng nửa người, Chu Tiểu Miêu hô dừng, nó mới dừng tăng trưởng.
Bên trong bọt biển tràn ngập sương khói màu trắng, tựa như ảo mộng.
- Chỉ cần ta thi triển thuật pháp, có thể thấy ngươi đêm qua mơ gì, có điều hiện tại ngươi hối hận vẫn kịp.
Chu Tiểu Miêu nhìn về phía Chu Phàm nói.
- Kỳ thật xem ta mơ thì có thể biết?
Chu Phàm nhìn bọt biển màu vàng hỏi.
- Ngươi ở trong mộng, những gì nhìn thấy nghe thấy chưa chắc đã là chân thực, nhưng hiện tại chúng ta là người đứng xem, nhất định là sẽ nhìn thấy thứ chân thực, thí dụ như vừa rồi ngươi nói làm chuyện đó với một nữ tử trẻ tuổi, nhưng trên thực tế nàng có thể là một lão thái bà tuổi tác rất lớn hoặc thậm chí có thể là một con heo mẹ.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói.
Lão thái bà. .. Heo mẹ. .. Chu Phàm lại cảm thấy mình dạ dày đảo lộn, mặt nhăn lại, sắc mặt lập tức biến thành xanh mét.
- Đương nhiên có khả năng hơn là quái quyệt.
Chu Tiểu Miêu lại bổ sung một câu.
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa, hiện tại chúng ta xem.
Chu Phàm cảm thấy đây là Chu Tiểu Miêu đang làm hắn ghê tởm, hắn vội vàng ngăn Chu Tiểu Miêu nói tiếp, nói chung thò đầu rụt đầu cũng là một đao, hắn không muốn kéo dài nữa.
Lúc này Chu Tiểu Miêu mới cười cười, nàng bấm tay búng một cái, một dòng quang mang màu bạc chui vào trong bọt biển màu vàng, sương trắng trong bọt biển lăn lộn, rất nhanh huyễn hóa ra cảnh tượng.
Chu Phàm trước tiên nhìn thấy mình xuất hiện trong bọt biển, hắn ở trong mộng nhìn thẳng về phía trước, sau đó một nữ tử đi vào trong mộng của hắn.
Chu Phàm triệt để ngây đơ, lúc trước khi nằm mơ hắn không nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, nhưng hiện tại hắn cuối cùng cũng thấy rõ, đây này rõ ràng là Trùng Nương!
- Trước tiên dừng một chút.
Chu Phàm nhìn thấy Trùng Nương đang cởi đai hông, tác của nàng có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng hô lên với Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu xụ mặt, vẫn bấm ấn, cảnh tượng trong mộng lập tức ngừng lại.
Sắc mặt Chu Phàm hơi tram xuống, hắn ở trong bọt biển vẫn sắc mặt có chút do đẫn, sắc mặt Trùng Nương thì đỏ bừng mà ngượng ngùng.
- Ngươi nhận ra nữ tử này à?
Chu Tiểu Miêu hỏi, nàng có chút đố ky nói:
Ngươi đúng là trúng vận cứt chó, nữ tử xinh đẹp như vậy còn phải dùng loại thủ đoạn này để ngủ với ngươi.
Vẻ mặt Chu Phàm cứng ngắc hỏi:
- Ngươi xác nhận những gì nhìn thấy trong mộng này đều là cảnh tượng chân thực chứ? Những gì chúng ta nhìn thấy liệu có thẻ là giả không?
- Đương nhiên là chân thực, ta nghĩ nàng chưa có bản sự bực này, có thể ngụy trang tốt như vậy ở trước mặt ta.
Chu Tiểu Miêu bình tĩnh nói.
- Ngươi không phải sợ làm bẩn mắt của ngươi à? Ta có thể tự xem không? Chu Phàm trầm giọng nói.
- Đương nhiên có thể.
Chu Tiểu Miêu nhướng mày.
- Ta là câu còn không được, nhưng nếu ở trong mộng có manh mối gì mà ngươi không nhìn ra, vậy đừng trách ta.
- Không có vấn đề.
Chu Phàm khẽ gật đầu nói.
Ngón tay Chu Tiểu Miêu vạch nhẹ, vẽ ra một đạo phù màu bạc.
Phù bay tới trước mắt Chu Phàm.
- Ngươi dung nhập ý thức của ngươi vào trong phù, có thể đẩy nhanh hoặc làm chậm hoặc tạm dừng mộng này, ta hi vọng ngươi có thể xem xong nhanh một chút, bằng không thời gian vừa đến, ngươi rời khỏi thuyên, lân sau ta sẽ không giúp ngươi lấy ra mộng này đâu.
Chu Tiểu Miêu xoay người tiến về phía trước,
- Ngươi đã để ý như vậy, ta cam đoan với ngươi ta sẽ không nghe lén, chờ ngươi xem xong, ngươi bóp nát đạo phù đó, ta sẽ biết.