Chương 1705: Đại mộng thiên xuân thu (2)
Chương 1705: Đại mộng thiên xuân thu (2)Chương 1705: Đại mộng thiên xuân thu (2)
Chương 1705: Đại mộng thiên xuân thu (2)
- Ta là từng nói như vậy.
Chu Tiểu Miêu nhíu mày,
- Ta vốn cho rằng nàng là sử dụng thuật pháp hoặc khí cụ nào đó hoặc là quái quyệt xâm nhiễm, nhưng có chút nằm ngoài dự đoán của ta là, nàng sử dụng thiên phú quyệt nhân Đại Mộng Thiên Xuân Thu.
- Với loại thiên phú quyệt nhân đỉnh cấp như vậy, đừng nói nàng muốn mượn giống sinh con, cho dù nàng muốn thông qua đi vào giấc mộng giết ngươi chắc cũng không phải là vấn đề, chỉ cân thiên phú quyệt nhân của nàng đã khai phá đến cực hạn, mà ngươi lại không có thủ đoạn phòng ngự tốt, nàng có thể làm được.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến nói:
- Nói cách khác loại chuyện mượn giống sinh con này thông qua loại năng lực này trên lý thuyết là có thể làm được à?
- Chắc không có vấn đề.
Chu Tiểu Miêu nghiêm túc nói:
- Trừ khi năng lực quyệt nhân của nàng khai phá chưa triệt để, nhưng chỉ cần đã khai phá, vậy có thể làm được, chỗ đặc biệt của Đại Mộng Thiên Xuân Thu là ở nó có thể thông qua mộng cảnh tác dụng lên thực tại, cũng có thể khiến thực tại tác dụng vào trong mộng cảnh.
- Nói một cách đơn giản, chuyện phát sinh ở mộng cảnh, nàng muốn là thật thì là thật, nàng muốn là giả thì chính là giả, nàng ở trong mộng cùng ngươi làm chuyện xấu hổ đó, ngươi hoàn toàn có thể coi như từng phát sinh trong hiện thực.
Trán Chu Phàm đã toát mồ hôi, nếu làm như vậy phát sinh trong hiện thực, hắn và Trùng Nương chẳng khác nào là làm một năm, thân thể hắn lại rất bình thường, vậy sinh hài tử chắc là chuyện mười phần chắc chín rồi.
- Sao thế gian lại có thể có loại năng lực này?
Chu Phàm có chút căm tức nói, cái này là còn đáng sợ hơn Vạn Lý Hàn Chiến Thuật mà Triệu cô nương nói.
- Vì sao không thể có?
Chu Tiểu Miêu cười nhạo nói:
- Nhưng loại năng lực này cường đại như vậy cũng không phải có thể sử dụng vô hạn, người sử dụng dẫu sao cũng không phải Mộng Xuân Thu, chỉ là quyệt nhân, nàng cũng phải trả giá nhất định mới có thể dùng.
- Giá gì?
Chu Phàm lo lắng hỏi. - Cái này thì không rõ.
Chu Tiểu Miêu lắc đầu nói:
- Quyệt nhân của Đại Mộng Thiên Xuân Thu rất ít thấy, bọn họ cũng chưa từng lộ ra mình phải trả giá gì, nhưng loại năng lực này quả thật rất khủng bố, cho dù là bọn họ không bước lên con đường tu hành, cũng có thể dùng loại năng lực này giết chết một tu sĩ đã tiến vào Đạo cảnh.
Khi Chu Tiểu Miêu nói lời này trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi,
- Đây chính là mấy loại thiên phú quyệt nhân ít ỏi có thể dùng thân phận người thường giết chết tu sĩ Đạo cảnh, có điều thiên phú quyệt nhân chung quy vẫn là thiên phú quyệt nhân, muốn dựa vào nó để giết tu sĩ Đạo cảnh đỉnh cấp, vậy không thực tế.
Sắc mặt Chu Phàm sầu khổ, hắn đoán Lý Cửu Nguyệt khẳng định biết Trùng Nương có loại năng lực này, nói không chừng Trùng Nương làm như vậy còn là Lý Cửu Nguyệt giật dây.
- Vẻ mặt ngươi đau khổ như vậy làm gì?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra nụ cười khẩy nói:
- Bộ dạng của nàng đẹp như vậy, lại có thiên phú quyệt nhân mạnh như vậy, cho dù thật sự mượn giống sinh con, ngươi cũng có thiệt thòi gì đâu? Ta cảm thấy ngươi còn chiếm tiện nghị, con người ngươi đúng là quái đản.
- Ngươi đương nhiên không hiểu.
Chu Phàm căm tức nói:
-Đây không phải là vấn đề có đẹp hay không, huyết thống có ưu tú hay không, mà là thứ quý giá nhất của ta bị lặng lẽ trộm đi, cho dù kẻ trộm đó rất đẹp, ta cũng rất thích nàng, nhưng đây vẫn là trộm.
Chu Tiểu Miêu mặc kệ tâm tình của Chu Phàm thế nào, nàng tùy ý bấm một cái, bóp nát bọt biển màu vàng trong tay, bởi vì giữ lại bọt biển màu vàng này đã không có ý nghĩa, nàng bực mình nói:
- Những gì nên nói đều nói với ngươi rồi, hiện tại ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này, chờ đến giờ mới ra ngoài, ta cũng có thể lập tức đưa ngươi ra ngoài.
- Ta muốn hiện tại ra ngoài.
Chu Phàm lại nhìn giáp bản nói:
- Thuyền khẳng định phát hiện mộng cảnh của ta bị xâm nhiễm, vì sao nó không để ý tới?
- Nó trước kia từng để ý tới loại chuyện này của ngươi à? Khi người lên thuyền ngủ, có người muốn giết người lên thuyền, thuyền cũng sẽ không hỗ trợ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Chu Tiểu Miêu khó hiểu vì sao Chu Phàm lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Chu Phàm hơi trâm mặc, quả thật giống như Chu Tiểu Miêu nói, cho dù là hắn, thuyền phần lớn là bàng quan, rất ít có tiếp xúc gì với ngoại giới.
Chu Tiểu Miêu nhẹ nhàng phất tay một cái, sương mù thổi quét vê phía Chu Phàm, sương mù che giấu Chu Phàm, đợi khi sương mù tản đi, Chu Phàm đã biến mất khỏi thuyền.
Chu Tiểu Miêu nhìn sông xám, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thu liễm, khôi phục thần sắc bình tĩnh.
- Hài tử mà Đại Mộng Thiên Xuân Thu và thiên phú quyệt nhân của hắn sinh hạ, đúng là khiến người ta chờ mong.
Chu Tiểu Miêu thấp giọng lẩm bẩm.