Chương 1707: Đặt tên thiên tài (2)
Chương 1707: Đặt tên thiên tài (2)Chương 1707: Đặt tên thiên tài (2)
Chuong 1707: Dat ten thien tai (2)
Chu Phàm thở dài một tiếng, hắn tran troc một hồi lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Chu Phàm đã tỉnh lại.
Hắn mở mắt, nhìn Tiểu Quyển ngáy o o trên bàn, tiểu cẩu cuộn mình ngủ ở dưới chân giường, Tiểu Tiểu Quyển đang tuần tra qua lại.
Hắn vươn tay ra thò vào trong phù đại, nhưng Tiêu Tức Phù không có đôi chữ vài câu truyên đến.
Chu Phàm lại cất Tiêu Tức Phù đi, hắn đứng lên, tiểu cẩu cũng tỉnh, Tiểu Quyển không tỉnh, vẫn tiếp tục ngủ.
Chu Phàm đi tới xách chân ngắn của Tiểu Quyển lên, lắc lắc, Tiểu Quyển dụi dụi mắt hỏi:
- Trời đã sáng rồi à?
- Trời sáng rồi, chúng ta phải rời khỏi nơi này.
Chu Phàm nói xong xoay người đi thu thập hành ly.
Khi bầu trời vẫn còn mờ mờ, Chu Phàm đeo hành lý, dưới tình huống không có bất kỳ ai đưa tiễn, lặng lẽ rời khỏi Cao Tượng Thành.
Cho đến khi đi được rất xa, Chu Phàm mới xoay người nhìn Cao Tượng Thành đã thành phế tích dưới ánh sáng mặt trời.
Mở ra nhãn thức có thể nhìn thấy Cao Tượng Thành trong phế tích có không ít người đã bắt đầu làm việc, tất cả lộ ra sinh cơ bừng bừng.
Chu Phàm trầm mặc nhìn một lúc, mới xoay người rời đi.
Chu Phàm không đi xích đạo chủ nhiều người, mà là có thể lựa chọn xích đạo nhỏ ít người thì lựa chọn thật sự không có xích đạo, vậy đi qua hoang dã, bởi vì hắn muốn thi triển thân pháp cấp thuấn di để đi đường.
Có thân pháp cấp thuấn di đi đường, như vậy sẽ an toàn hơn xích đạo chủ.
Về phần trong hoang dã có thể sẽ gặp phải quái quyệt, có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì với thực lực của Chu Phàm trực tiếp ra tay giết chết, quái quyệt quá nguy hiểm, vẫn rất ít ỏi, cho dù thật sự gặp phải, với thực lực hiện tại của Chu Phàm, cho dù không thắng được, cũng có thể thoải mái đào thoát.
Mấu chốt là hắn tránh được nguy hiểm chi địa được đánh dấu trên bản đồ.
Như vậy trong giây lát đã một ngày trôi qua, lúc hoàng hôn, Chu Phàm mới nghỉ ngơi chuẩn bị qua đêm ở xích đạo.
Phụ cận xích đạo này không có ai.
Chu Phàm săn một con trâu rừng, Tiểu Quyển nhìn này bốn chân của con trâu rừng này thì chảy nước miếng, nàng chỉ huy một số Tiểu Tiểu Quyển mang củi gỗ đến, đốt gỗ.
Chu Phàm xé con trâu rừng này ra, dùng nước trong đã được kiểm tra để rửa, trực tiếp dùng một cây gỗ to xiên lại ném vào trong lửa trại.
Tiểu Quyển ở cạnh lửa trại ôm đầu tiểu cẩu cao hứng phấn chấn, cho dù chân trâu ở trong lòng nàng là không bằng chân vịt, nhưng mấy ngày rồi chưa ăn chân nướng, hôm nay có thể được ăn mặn, nàng đương nhiên cao hứng.
Tiểu cẩu không thể đuổi theo bước chân của Chu Phàm, Chu Phàm hôm nay là xách tiểu cẩu cùng đi.
Lúc ban đầu, Chu Phàm vốn cho rằng tiểu cẩu sẽ sợ tới mức sủa oang oang, nhưng tiểu cẩu ngược lại rất thuận theo, ngay cả rên một tiếng cũng không.
Chu Phàm thỉnh thoảng dừng lại, nó mới đi tiểu ở phụ cận.
Tiểu Quyển đặt cho tiểu cẩu một cái tên: Tiểu muội.
Chu Phàm nghĩ tới cái tên này, khóe miệng hắn giật giật, hắn hoài nghi Tiểu Quyển đã giác tỉnh một thiên phú đặt tên quỷ tài.
Tiểu Quyển nói đã là hài tử của lão đại, lão đại tên là Lão Huynh, vậy hài tử của nó thì tên là Tiểu Muội.
Tiểu Muội thích nhất là thỉnh thoảng ngậm Tiểu Quyển ở trong miệng, hất đi hất lại, mỗi lần làm như vậy, Tiểu Quyển đều tức đến hét to, nhưng nàng lại không nỡ đánh Tiểu Muội, chỉ oán giận vài câu.
Chu Phàm nhìn một chó một quyệt đang đùa giỡn, khóe miệng nhấch lên, nhưng hắn nhớ tới một ngày đã trôi qua, Tiêu Tức Phù lại không có bất kỳ tin tức gì truyên đến, tâm tình của hắn liền trở nên trầm trọng.
Nếu Lý Cửu Nguyệt nói hắn ở đâu, Chu Phàm khẳng định sẽ từ bỏ kế hoạch về nhà trước, mà đi tìm Lý Cửu Nguyệt trước, nhưng một ngày cũng không có tin tức truyên đến, Chu Phàm hiện tại đã xác nhận, hắn đã mất đi liên hệ với hai người Lý Cửu Nguyệt, Lý Trùng Nương.
Kỳ thật lúc buổi trưa Chu Phàm đã hiểu, cho nên sau buổi trưa, Chu Phàm đẩy nhanh bước chân đi đường, với cước lực của hắn, nếu hắn và hai người Lý Cửu Nguyệt đi theo phương hướng khác nhau, hiện tại sợ rằng đã vượt qua cự ly mà Tiêu Tức Phù có thể truyền đến.
Nguyên nhân chủ yếu mất đi liên hệ chỉ sợ là hai người này cố ý trốn tránh không muốn gặp mặt hắn.
Thiên hạ lớn như vậy, nếu hai người muốn tránh hắn, Chu Phàm tạm thời cũng không có cách nào.
Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, như vậy cũng tốt, hắn vốn còn nghĩ sau khi gặp mặt thì nên làm như thế nào, nhưng hiện tại không tìm được người hắn cũng chỉ có thể yên lặng một chút, chuyện không muốn phát sinh cũng đã phát sinh, cần một biện pháp thích đáng mới được. Chuyện như vậy đối với hắn mà nói đúng là quá khó xử lý.
- Chủ nhân, mau lật trâu nướng đi, sắp cháy rồi.
Tiểu Quyển hô to gọi nhỏ.
Chu Phàm chỉ có thể tạm thời buông xuống những tâm tư này, lật trâu nướng.
Sau khi ăn no trâu nướng, Tiểu Quyển vuốt cái bụng phình lên, nàng vỗ vỗ đầu Tiểu Muội: - Tiểu Muội à, ngươi theo ta, cứ ngươi, không lo ăn uống.