Chương 1709: Bí mật của ngọc bội
Chương 1709: Bí mật của ngọc bộiChương 1709: Bí mật của ngọc bội
Chương 1709: Bí mật của ngọc bội
- A Phàm, ta đã là Tốc Độ Đoạn.
Tiểu Liễu cười ngọt ngào, mày liễu của nàng cũng cong xuống.
Nói xong Tiểu Liễu biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía sau Chu Phàm, nàng kéo kéo áo sau lưng Chu Phàm, lại lập tức ve chỗ cũ.
Đây chính là thân pháp cấp thuấn di.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ vui mừng, hắn không ngờ tiến độ của Tiểu Liễu lại nhanh như vậy.
Truyền thừa Yên Chi lưu lại rất hoàn chỉnh, không chỉ là công pháp, còn có đủ tài nguyên.
- Nhưng thân pháp này quá tiêu hao nguyên khí trong cơ thể, không thể kéo dài.
Tiểu Liễu có chút buồn rầu nói:
- Sư phụ nói loại tình huống này về sau khi cảnh giới cao thâm sẽ được cải thiện.
- Sư phụ ngươi nói đúng, không cần quá lo lắng.
Chu Phàm cười nói:
- Tiểu Liễu, ngươi đã đi trên con đường chính xác, nhưng phải tránh kiêu căng tránh nóng vội, cũng không thể quá gấp cầu thành.
Chu Phàm chia sẻ kinh nghiệm của mình với Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu dụng tâm lắng nghe, nàng vẻ mặt chờ mong hỏi:
- A Phàm, lúc nào thì ta có thể cùng ngươi ra bên ngoài?
Nàng ở trong thôn mỗi ngày đều nhớ kỹ chuyện này.
- Chờ ngươi tiến vào Đạo cảnh, ta sẽ cho ngươi đi cùng, tiền đề là nếu ngươi có thể bỏ được cha mẹ ngươi.
Chu Phàm cười cười nhận lời:
- Có điều ta sẽ ở lại nhà một đoạn thời gian, có thể cùng ngươi tới dã ngoại, cho ngươi có cơ hội thực chiến.
Tiểu Liễu vui vẻ ra mặt gật đầu đáp ứng.
Chu Phàm lại hỏi tình huống thiên phú quyệt nhân của Tiểu Liễu, dẫu sao Tiểu Liễu cũng còn nhỏ, mà quyệt nhân thì phải đề phòng vấn đề quyệt hóa.
Thiên phú quyệt nhân của Tiểu Liễu chủ yếu là chữa thương cùng với khiến chữa thương được chữa thương sinh ra thân thiết thậm chí là phục tùng, đương nhiên cái sau chưa được chứng thực triệt để.
Hơn nữa Tiểu Liễu sử dụng thiên phú quyệt nhân dường như phải trả một cái giá không biết nào đó, vì vậy Chu Phàm nghiêm cấm Tiểu Liễu sử dụng thiên phú quyệt nhân của nàng, để tránh phải trả giá khó có thể thừa nhận.
Tiểu Liễu rất nghe lời, nàng bình thường chỉ lợi dụng Vạn Mộc Xuân để khai phá thiên phú quyệt nhân của mình, không để bản thân quyệt hóa, sau khi thử cứu Hoàng Mao, không còn sử dụng thiên phú quyệt nhân của mình nữa.
Không bao lâu sau, phu phụ Trương Mộc Tượng và cha mẹ của Tiểu Liễu đã tới nhà Chu Phàm, Chu Phàm và Tiểu Liễu không nói những chuyện này nữa.
Phu phụ Trương Mộc Tượng hỏi tình huống của Sầu Hầu, Chu Phàm cười nhất nhất trả lời, Sầu Hầu vẫn ở lại Cao Tượng Thành với đám người Bạch Hồng Quán.
Cơm trưa rất nhanh đã được làm xong, mọi người ngồi xuống vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm.
Sau khi ăn xong lại ngồi một lúc, phu phụ Trương Mộc Tượng và nhà Tiểu Liễu đều quay về.
Tiểu Liễu vốn không muốn đi, nhưng cha mẹ của nàng lại kéo nàng đi, không phải không cho Tiểu Liễu tiếp xúc với Chu Phàm, mà là nghĩ Chu Phàm vừa trở về, chắc có rất nhiều lời muốn nói với cha mẹ hắn.
Buổi chiêu, Chu Phàm ở nhà nói chuyện với cha mẹ, một số chuyện hắn gặp phải khi ở bên ngoài.
Đương nhiên, những chuyện quá nguy hiểm Chu Phàm đều lược bớt, nhưng dù là như vậy, cũng khiến Quế Phượng nghe mà cả kinh, thế giới bên ngoài hiển nhiên nguy hiểm hơn nàng nghĩ.
- A Phàm, bên ngoài quá nguy hiểm, hay là ngươi đừng ra ngoài nữa, ở nhà đi.
Quế Phượng lo lắng nói.
- Ngươi đừng nói bừa, A Phàm có suy nghĩ của mình.
Chu Nhất Mộc nói.
- Mẹ, ngươi yên tâm, không có việc gì đâu, nếu không đánh thắng, ta vẫn có thể đào tẩu.
Chu Phàm cười cười nói.
- A Phàm, ngọc bội trong nhà vẫn còn chứ?
Chu Nhất Mộc nâng ấm thuốc lào sắt đen rít một ngụm thuốc hỏi.
- Còn.
Chu Phàm một mực mang theo bên người, hắn muốn cởi ngọc bội từ trên cổ xuống.
Nhưng Chu Nhất Mộc xua tay nói:
- Đừng cởi xuống, ngươi cứ đeo đi.
Chu Phàm nhìn thanh ngọc bội hình tròn, khối phác ngọc này không khắc bất kỳ văn lộ gì, chỉ có thể biết trước được một số quái quyệt nhỏ yếu tiếp cận, đối với hiện tại hiện tại mà nói, là không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng dẫu sao đây cũng là tổ truyền, Chu Phàm tò mò là tử địch của Chu gia cha từng nói.
- Cha, ngươi thật sự không biết tử địch của Chu gia là ai à?
Chu Phàm muốn thăm dò hỏi.
Đây là chuyện đã trải qua rất nhiều đời, cho dù tử địch thật sự có hậu nhân, Chu Phàm cũng không cho rằng hậu nhân của tử địch đó vẫn có thể nhớ rõ cừu hận này.
Quế Phượng muốn nói, nhưng nàng nhìn Chu Nhất Mộc, do dự bảo:
- Nhất Mộc, A Phàm cũng không phải tiểu hài tử, hiện tại chuyện hắn đã từng trải qua còn nhiều hơn cả đời chúng ta.
- A Phàm, gia gia ngươi vốn từng dặn dò, người Chu gia không được phép tu hành.
Chu Nhất Mộc nói khẽ.
- Vì sao không thể tu hành?
Chu Phàm hơi ngẩn ra nói.
- Hiện tại ngươi là cảnh giới gì?
Chu Nhất Mộc không đáp mà hỏi lại:
- Ngươi phải thành thật nói cho ta biết.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ quái dị, hắn không ngờ cha lại hỏi như vậy, dẫu sao cha cũng không biết gì về việc tu hành.