Chương 1714: Cố sự của hắn
Chương 1714: Cố sự của hắnChương 1714: Cố sự của hắn
Chuong 1714: Co su cua han
Thực Phù không nhận,
- Ta có một cái là đủ rồi.
Nàng cũng hiểu Chu Phàm mua cái này là để dự phòng.
- Ngươi hãy nghe ta nói đã, nếu ngọc bội của ta vô ý bị hủy, vậy ta cũng có thể ngay lập tức tiến vào trên thuyền, sau đó ngươi cũng có thể xuất hiện ở trên thuyền, ta lại bảo thuyền chuyển cái này trong tay ngươi cho ta, nhưng ngươi thì không được.
Chu Phàm cười cười nói:
- Cho dù thuyên không đáp ứng chuyển hộ, ta cũng có thể tìm người dẫn dắt mua một cái khác.
Thực Phù nghiêm túc suy nghĩ một chút, quả thật đúng như Chu Phàm nói, nàng cẩn thận cất đi.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Chu Phàm lại hỏi.
Chu Phàm hỏi là Thực Phù có nguyện ý cùng hắn tới Tiêu Lôi Châu Phủ không, trở lại thế giới nhân loại sinh hoạt, hắn không muốn nàng một mực sinh hoạt ở ngoài hoang dã, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở về chỗ của Ma Cô Yêu.
Sinh hoạt cùng với những quái quyệt đó, không phải là chuyện tốt.
- Chu Phàm, ngươi muốn ta tới à?
Thực Phù ngẩng đầu hỏi.
- Ta đương nhiên muốn, nhưng nếu ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong, hoặc là không muốn, vậy ta cũng tôn trọng ý kiến của ngươi.
Chu Phàm nhẹ giọng nói, hắn quả thật không muốn bức bách Thực Phù.
Thực Phù muốn sinh hoạt ở thế giới nhân loại, vấn đề lớn nhất là vấn đề nguồn thân phận của nàng, chuyện này quả thật hơi khó giải quyết, nhưng Chu Phàm là một thành viên của Nghi Loan Ti, hắn có biện pháp làm ra một chứng minh hộ tịch tạm thời cho Thực Phù, sau này lại bỏ thêm một số tiên sử dụng quan hệ, chuyển thân phận của Thực Phù thành chính thức là được.
Cho nên vấn đề này không lớn, phải xem Thực Phù có muốn hay không.
- Xin lỗi, ta vẫn muốn nghĩ thêm một chút, nếu nghĩ xong ta sẽ tới tìm ngươi, được chứ?
Thực Phù lại nói khẽ.
- Đương nhiên là có thể.
Chu Phàm cười nói. Cho dù trong lòng Chu Phàm cảm thấy tiếc nuối, nhưng loại chuyện này là không thể gấp được, hắn cảm thấy Thực Phù sẽ nghĩ thông.
Chu Phàm và Thực Phù không nói chuyện phiếm nữa, mà là xoay người tu luyện đi, đợi đến giờ, bọn họ biến mất khỏi thuyền.
Chu Tiểu Miêu vẫn ngồi ở mép thuyền, nàng nhìn chằm chằm sông xám trong như gương, im lặng mà ưu thương.
Rất nhanh Chu Tiểu Miêu lại thu liễm cảm xúc thản nhiên nói:
- Ngươi phản bội ta, ngươi xem hậu nhân của ngươi đi, đã sắp bị người ta đuổi tận giết tuyệt rồi, đây là báo ứng.
- Ta từng thê, sau này chính là người lạ với ngươi, hậu đại của ngươi và ta càng không có liên quan gì, nhưng chúng ta...
Nói đến đây, nàng tạm dừng một chút, thấp giọng lẩm bẩm:
- Vì sao ta cảm thấy phẫn nộ như vậy? Nếu ngươi không phản bội ta, sau khi rời khỏi đây ta khẳng định sẽ bóp nổ đầu từng tên gia hỏa đuổi tận giết tuyệt hậu nhân của ngươi, rút nhân hồn của bọn họ, khiến bọn họ phải nhận hết mọi loại tra tấn mới được chết.
- Sao bọn họ dám đuổi tận giết tuyệt hậu nhân của ngươi.
Chu Tiểu Miêu cực kỳ phẫn nộ nói:
- Ngươi không phải là che chở con cái nhất à? Ngươi đang ở đâu?
- Hay là nói con chó ngươi đã chết rồi.
- Loại người xấu đến bưng mủ như ngươi sao có thể chết được?
- Sao có thể chết được? Ngươi chỉ có thể chết trong tay ta.
Thanh âm của Chu Tiểu Miêu càng lúc càng lớn, mặt sông màu xám nhộn nhạo ra từng gợn sóng.
- Thuyền, ngươi nói cho ta biết hắn đã chết chưa?
Chu Tiểu Miêu tức giận nói.
Nhưng thuyền căn bản không đáp lại.
- Nói cho ta biết, ngươi muốn gì ta cũng nguyện ý cho ngươi, cho dù là Tiểu Miêu Tam Thức cũng được.
Nàng nhìn chằm chằm giáp bản lạnh giọng nói.
Nhưng nàng đợi một lúc, vẫn không có đáp lại.
- Lão thất phu ngươi.
Chu Tiểu Miêu mở tay phải, một dòng sương mù màu xám bay tới, nàng cầm Tiểu Miêu Đao to như ván cửa, sau đó Tiểu Miêu Đao đập xuống giáp bản. Âm!
Vụn gỗ bắn ra, trên mặt nàng lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Ngươi có nói hay không? Ngươi không nói ta sẽ hủy ngươi.
Sương mù màu xám Trên thuyền đều hội tụ về phía nàng.
Nàng phát ra tiếng cười giống như kẻ điên, một tay giơ Tiểu Miêu Đao, bổ tới sương mù màu xám đang xoay tròn tới.
Trong sương mù truyền đến tiếng nổ mạnh giống như kinh thiên.
Một lúc sau sương mù tản ra, toàn thân Chu Tiểu Miêu đã máu chảy đầm đìa, nàng dựa vào Tiểu Miêu Đao chống đỡ mới không ngã xuống, nàng ngay cả máu trên mặt cũng không lau, ánh mắt bướng bỉnh nhìn giáp bản đã được phục hồi.
Sương mù bồng bềnh trước mắt nàng, hình thành một hàng chữ: Ngươi là tự nguyện lên thuyền, nếu ngươi không muốn ở lại trên thuyền, có thể lựa chọn nhảy thuyền.
- Tự nguyện lên thuyền cái rắm chó, vì sao ta lại tự nguyện lên thuyền?
Chu Tiểu Miêu phẫn nộ nói:
- Có đồ ngốc mới nguyện ý đi lên chiếc thuyền rách này, vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không đi được đâu.
Chữ viết bằng sương mù lại biến ảo thành một hàng chữ khác: Bờ đối diện, đến bờ đối diện ngươi sẽ rõ.
-Bo đối diện chính là một lời nói dối.