Chương 1732: Vẫn ở trong núi (2)
Chương 1732: Vẫn ở trong núi (2)Chương 1732: Vẫn ở trong núi (2)
Chương 1732: Vẫn ở trong núi (2)
Đinh Phi Hàn nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi một canh giờ đã.
Một đêm bôn ba, bị quái quyệt tập kích, khiến tất cả mọi người của thương đội đều cảm thấy mỏi mệt không thôi, hiện tại trời đã sáng, cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Dương quản sự cũng gật đầu.
- Đinh đội trưởng, Dương quản sự, chúng ta phát hiện độc hành giả đó rồi.
Một võ giả của đội tiên phong phụ trách thăm dò xung quanh vẻ mặt quái dị tới báo cáo.
- Hắn ở đâu?
Đinh Phi Hàn mặt lộ dị sắc hỏi, bọn họ một mực đi về phía trước, nhưng các võ giả của đội tiên phong một mực không phát hiện thân ảnh của độc hành giả ở phía trước.
- Hắn ở phía sau thương đội chúng ta không xa, hiện tại đang ăn lương khô.
Võ giả đó trả lời.
- Hắn ở phía sau chúng ta? Dương quản sự có chút không thể tin được nói:
- Sao hắn lại ở phía sau chúng ta?
- Chúng ta bị lừa rồi.
Sắc mặt Đinh Phi Hàn hơi trâm xuống nói:
- Hắn cố ý nói tin tức cho chúng ta biết, xem ra là đã sớm tính kế trong lòng, để chúng ta dò đường thay, hắn thì ở phía sau chúng ta, tất nhiên lén lút chế tạo ảo giác đi ở phía trước chúng ta, sau đó thì lẻn tới phía sau chúng ta, kẻ này tâm kế rất sâu.
- Hắn không ngờ dám tính kế chúng ta như vậy, chúng ta tìm hắn tính sổ đi.
Dương quản sự mặt lộ nộ ý nói.
- Tính sổ gì?
Đinh Phi Hàn tức giận nói:
- Là chúng ta quá ngu, làm tiên phong dò đường cho hắn, hắn cũng đâu có bảo chúng ta làm như vậy, chúng ta ngay cả lời nói chỉ trích hắn cũng không nói ra được.
- Chúng ta không có lý do chính đáng thì cũng thôi, ngươi xác định chúng ta có thể đối phó được hắn sao? Hắn chính là độc hành giả, hiện tại lại dám nghênh ngang xuất hiện ở phía sau chúng ta, chứng tỏ hắn có đủ tự tin để không sợ hãi thương đội chúng ta, thật sự động thủ, ngươi xác định chúng ta có thể thắng à?
- Cho dù có thể thắng, chúng ta sẽ phải hao tổn bao nhiêu nhân thủ cho loại việc khí phách này? Làm như vậy thật sự có đáng không? - Vậy cứ thế bỏ qua à?
Dương quản sự nói.
- Chỉ có thể như vậy thôi, coi như là hồi báo hắn nói cho chúng ta biết tin tức đi.
Đinh Phi Hàn liếc về phía sau thương đội một cái, có chút uất nghẹn nói. ...
Bên kia Chu Phàm đang mặt mày tươi cười ăn lương khô, hắn không phải tâm kế thâm trâm như Đinh Phi Hàn nghĩ, lúc ban đầu hắn căn bản không có ý để thương đội làm tiên phong dò đường cho mình, bởi vì với thực lực của hắn căn bản không cần thiết phải làm như vậy.
Có điều đêm qua hắn quả thật là đi vòng về, nhưng vòng về chỉ là muốn dùng nhĩ thức nghe xem thương đội sẽ xử lý việc này ra sao, ai ngờ nghe tới cuối cùng, thương đội định lợi dụng hắn làm tiên phong dò đường... Chu Phàm thì không muốn làm tiên phong dò đường cho người khác, dứt khoát để thương đội đi trước.
Như vậy hắn cũng có thể thoải mái hơn không ít, có lẽ đối ứng sẽ tổn thất một số sâu xám lớn, có điều những quái quyệt này quá yếu, thu thập chúng đối với hắn hiện tại mà nói, cũng chính là như muối bỏ biển mà thôi.
Hắn đoán bên thương đội hiện tại chắc đã phát hiện hắn đi theo phía sau, có điều hắn nghĩ cũng không đến mức vì loại việc nhỏ này mà xuất thủ với hắn.
Nếu dám xuất thủ với hắn, hắn cũng sẽ không khách khí.
Chu Phàm ăn xong bữa sáng, hắn bắt đầu dựa vào một thân cây ở bên sơn đạo nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua đi cả một đêm, hắn cũng phải chợp mắt một chút mới được.
Khi nhắm mắt dưỡng thần, tị thức và nhĩ thức của Chu Phàm đều mở ra, như vậy có động tĩnh gì, hắn cũng có thể phát hiện đúng lúc.
Sau nửa canh giờ, hắn mở mắt, nhìn ve phương hướng ban đầu đi tới, bốn người của tiểu đội võ giả gặp phải đêm qua đang đi tới bên này.
Trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ mỏi mệt, bọn họ trước hết là thấy thương đội khá đông, sau đó lại phát hiện ra Chu Phàm ở phía sau thương đội.
- Là ngươi giết chết nàng.
Nam tử trẻ tuổi trong tiểu đội võ giả phẫn nộ quát với Chu Phàm.
Chu Phàm đưa tay đặt lên chuôi đao của đao gỉ, thản nhiên nói:
- Cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói lung tung, ngươi nói ta giết ai?
- Ngậm miệng.
Nữ tử cao lớn lạnh lùng nói:
- Nàng là chết trên tay quái quyệt, cho dù vị huynh đài này gặp nàng, cũng chỉ là giải quyết thống khổ cho nàng mà thôi.
Hai mắt nam tử trẻ tuổi đỏ lên tức giận, nhưng vẫn ngậm miệng. Chu Phàm mặc ke bốn người này, nói chung giống như lời nữ tử cao lớn này nói, nữ tử đó là bị quái quyệt giết chết trước, hắn không thẹn với lương tâm, không thừa nhận chỉ là không muốn mang tới phiên phức mà thôi.
- Vị huynh đài này, hiện tại ngươi biết nơi này là đâu không?
Nữ tử cao lớn lại nói với Chu Phàm.
- Nơi này là đâu?
Đinh Phi Hàn chậm rãi đi tới, hắn vừa hay nghe thấy nữ tử cao lớn nói chuyện.