Chương 1740: Lần dịch chuyển thứ ba
Chương 1740: Lần dịch chuyển thứ baChương 1740: Lần dịch chuyển thứ ba
Chương 1740: Lần dịch chuyển thứ ba
Đây chính là một trong hóa nguyên vật được xưng là đỉnh cấp, tài liệu như vậy là có giá mà không có bán.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra Trữ Vật Chi Thư, nói khẽ:
- Mở Trữ Vật Chi Thư.
- Sách nhỏ vạn phần cao hứng vì được phục vụ cho người yêu sách, xin hỏi: Bên trên là lông, phía dưới là lông, buổi tối lông kề lông, là bộ vị nào của thân thể người?
- Đáp án là tóc!
Tiểu Quyển từ trên đầu Chu Phàm nhảy ra, vội vàng khẳng định,
- Ngươi nhìn tóc ta đi, bên trên có, phía dưới chân cũng có, buổi tối khi ngủ, ta vừa nằm xuống, chúng liền kề vào nhau.
- Đáp án sai.
Trữ Vật Chi Thư phủ định:
- Người yêu sách còn một cơ hội.
Tiểu Quyển, đó là tóc của ngươi mới như vậy. .. Khóe miệng Chu Phàm giật giật tiếp lời:
- Đáp án là mắt.
- Chúc mừng người yêu sách, đáp án chính xác, Trữ Vật Chi Thư mở ra.
Trên sách truyền đến thanh âm nhẹ nhàng.
Tiểu Quyển ngẩn ra, nàng lẩm bẩm nói:
- bên trên mắt có lông, phía dưới cũng có, đích xác là hợp lý hơn đáp án của ta, vì sao ta không ngay lập tức nghĩ đến...
Chu Phàm không để ý đến Tiểu Quyển có ngẩn ngo, hắn từ trong Trữ Vật Chi Thư lấy ra một bình bạch ngọc trống, loại linh dịch này dùng bình ngọc đựng mới có thể bảo tồn tốt nhất.
Chu Phàm rụt rè khống chế chân khí của mình mở ra một lỗ hổng, khiến dịch cây chảy vào trong bình ngọc, hắn đựng hết nửa bình dịch cây.
Chu Phàm cười hài lòng, nếu không có Trữ Vật Chi Thư, hắn không thể mang theo nhiều bình ngọc rỗng như vậy, đây là lúc trước hắn đã cân nhắc tới ở ngoài hoang dã có thể sẽ gặp được một số linh tài, mới mang theo nhiều bình ngọc rỗng cùng một số hộp không các loại chất liệu như vậy.
Nếu không, hắn muốn xử lý thích đáng dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ, cũng không dễ dàng như vậy, kỳ thật không chỉ là hắn, võ giả hàng năm hành tẩu ngoài hoang dã, đều sẽ mang theo một số bình hộp rỗng, để tránh gặp được tài liệu tốt lại không thể bảo tôn thích đáng.
Hoang dã trước nay là nơi nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, có võ giả một đêm phất nhanh, cũng có võ giả biến mất trong hoang dã.
Chu Phàm cất bình bạch ngọc vào trong Trữ Vật Chi Thư, hắn thu Trữ Vật Chi Thư lại.
Vẻ mặt Tiểu Quyển uể oải, nàng không muốn nói chuyện với Chu Phàm, mà là trực tiếp tiến vào thân thể của Chu Phàm.
Chu Phàm đã sớm quen với điều này rồi, hắn biết Tiểu Quyển đáng thương cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.
Chu Phàm từ trong núi rừng đi ra, vừa rồi hắn sử dụng Tử Kim Giáp Trụ đẻ che giấu, hiện tại giải trừ Tử Kim Giáp Trụ, cho dù có người phát hiện hắn, cũng không thể nhìn ra là hắn đã lấy đi hết dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ.
Chu Phàm biết mình đại khái ở vị trí nào, vừa rồi cho dù chạy trốn, đã rời xa vị trí sơn đạo, nhưng cũng không quên lưu ý tình huống xung quanh, hắn bước về phía thương đội.
Tiểu Muội vẫn đang ở chỗ thương đội, đương nhiên phải quay lại, vạn nhất thương đội rời khỏi, vậy thì phiền rồi.
Có điều đây chỉ là việc nhỏ, hắn lo lắng tới Không Chuyển Đồng hơn.
Hiện tại Không Chuyển Đồng đã xuất hiện hai lần, còn có khả năng sẽ tiếp tục xuất hiện.
Chỉ là Chu Phàm tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp hay, bởi vì cơ hội hắn chủ động đi vào giấc mộng cách lần trước dùng vẫn chưa tới một tháng, hiện tại cho dù muốn đi vào giấc mộng xin giúp đỡ cũng không có cách nào.
Đúng là xui xẻo. .. Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ lo lắng, hắn nhìn nhìn xung quanh, chọn một phương hướng tiếp tục đi tới.
Chỉ là hắn đi một lúc, trên mặt đất dâng lên một cái đầu giống như tảng đá.
Trong nháy mắt Chu Phàm nhìn thấy cái đầu này, thân thể hắn lập tức không ngừng thuấn di rời xa.
Khi hắn dừng lại, đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
Chỉ là khi hắn dừng lại, cái đầu đó thủy chung vẫn rất quỷ dị ở cách trước người hắn ba thước, nó đã mở mắt,
Con ngươi cam đỏ chăm chú nhìn Chu Phàm.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu không ngừng biến hóa, đợi khi cảnh vật dừng lại, Không Chuyển Đồng mới biến mất ở trước mắt Chu Phàm.
Chu Phàm thấp giọng mắng một câu, sau đó tập trung tinh thần, lưu ý biến hóa xung quanh.
Nơi này là đầm lầy phủ kín rong rêu, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt.
Nhân Tước Sơn không có địa hình như vậy, nơi này có thể là đâu?
Tâm tình Chu Phàm trở nên trầm trọng, sau khi ý thức xác nhận hiện tại không nguy hiểm, lập tức lấy ra bản đồ địa hình phụ cận Tiêu Lôi Châu Phủ để kiểm tra. Hiện tại hắn chỉ hi vọng mình không bị dịch chuyển tới nơi cách Tiêu Lôi Châu Phủ quá xa, nếu quá xa, thậm chí ra khỏi Ngụy Quốc, vậy hắn không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể trở lại Tiêu Lôi Châu Phủ, thậm chí sẽ có đủ loại phiền phức chờ hắn.
Rất nhanh hắn cau mày, bản đồ địa hình hắn mua không đánh dấu bất kỳ đầm lầy tương tự nào, có điều vậy cũng không có nghĩa là hắn đã rời xa Tiêu Lôi Châu Phủ, dẫu sao nếu nơi quá nhỏ hoặc là không quan trọng, bản đồ địa hình sẽ không đánh dấu.