Chương 1739: Muốn hết (2)
Chương 1739: Muốn hết (2)Chương 1739: Muốn hết (2)
Chương 1739: Muốn hết (2)
Chu Phàm nghe vài câu, lúc này mới hiểu được những người này là đang giằng co, trong lòng hắn thả lỏng, lạnh lùng cười, thân thể thuấn di nhanh lên trên, quát to:
- Cái này còn cần phải tranh à, đương nhiên là ta lấy hết.
Thân pháp cấp thuấn di khi không ai ngăn cản là cực nhanh.
Tám người đều không ngờ tốc độ của Chu Phàm có thể nhanh như vậy, bọn họ tranh nhau phát ra cương khí, nhưng đều cũng không theo kịp tốc độ thuấn di của Chu Phàm.
- Không tốt.
Trên mặt tám người lộ ra nộ ý, sau đó chẳng buồn tranh đấu nữa, giống như điên nhảy về phía trước.
Chỉ có Kim Nguyệt Khâu Diệp tập kích quấy rối, Chu Phàm rất nhanh đã nhìn thấy ngọn cây.
Dịch của Kim Nguyệt Khâu Thụ ở ngay trong ổ cây trên ngọn cây.
Ngay khi Chu Phàm muốn xông lên, Kim Nguyệt Khâu Diệp trên ngọn cây bỗng nhiên quấn tới, tạo thành lưới lá tâng tâng lớp lớp.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, hắn bổ tới một đao, đao cương giống như phi vũ xuyên qua Kim Nguyệt Khâu Diệp, thành lưới rách nát bét.
Tay trái Chu Phàm vươn ra, chân khí của hắn nhanh chóng lan ra, ngưng tụ dịch cây vàng óng ánh thành một đoàn.
- Buông dịch cây ra.
Lúc này tám người cũng chạy tới, nhìn thấy Chu Phàm mang đi tất cả dịch của Kim Nguyệt Khâu Thụ, cực kỳ hoảng sợ đồng thời phát ra cương khí của mình.
Cương khí Tám người phát ra giống như che trời phủ đất ập tới Chu Phàm.
Chu Phàm một đao một đao, Tử Kim Đao Cương triển khai trước người hắn, ngăn cản tất cả công kích, nhưng Chu Phàm cũng bị chấn cho rơi xuống phía dưới.
Có điêu Chu Phàm sớm đã có dự đoán, chân khí của hắn trầm xuống, gia tốc tốc độ rơi xuống của mình.
Trong vô số Kim Nguyệt Khâu Diệp dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng rơi xuống.
Tám người ở phía trên liên tục gào thét, nhảy xuống đuổi theo.
Tay trái Chu Phàm một mực nắm lấy dịch cây vàng óng ánh, có chân khí bảo hộ, dịch cây khi gặp xuống không chịu bất kỳ tổn hại gì.
Tốc độ rơi xuống của Chu Phàm rất nhanh, cho đến khi cách mặt đất một trượng, hắn mới vươn đao gỉ ra đâm vào thân cây, đao gỉ và thân cây cứng cỏi bắn ra tia lửa, khiến cho tốc độ của hắn chậm lại, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Nhưng hắn vừa xuống tới mặt đất, cảm thấy toàn thân biến thành trì trệ, hắn bị cố định rồi.
- Ha ha, đúng là không tốn chút công sức nào, đưa dịch của Kim Nguyệt Khâu Thụ cho ta.
Một lão nhân râu bạc trắng cuồng tiếu, đạp bước về phía Chu Phàm.
Là tu sĩ Đạo cảnh!
Trong lòng Chu Phàm xuất hiện suy nghĩ này, đồng thời thôi động Long Thần Huyết trong cơ thể, thân thể bị cố định lập tức khôi phục tự nhiên.
- Được, cho ngươi.
Chu Phàm lạnh lùng nói, đao gỉ trong tay hắn bổ ra.
Đao cương màu xám bổ tới lão nhân râu trắng.
Lão nhân râu trắng ô một tiếng, hắn cảm thấy rất bất khả tư nghị vì Chu Phàm có thể động đậy, nhưng hắn không nhanh không chậm điểm một chỉ lên đao cương màu xám.
Đao cương nứt vỡ, nhưng trên mặt lão nhân râu trắng lại lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì ngón tay hắn đang héo rũ, hơn nữa loại héo rũ này nhanh chóng hướng tới mu bàn tay hắn, cuối cùng lan ra cả cánh tay.
Mà Chu Phàm sớm đã thuấn di đi, nhấp nhoáng mấy cái đã biến mất trước mắt lão nhân râu trắng.
Để lại lão nhân râu trắng sắc mặt xanh mét, hắn không đuổi theo, trong miệng lẩm bẩm, cánh tay của hắn có quang mang màu trắng hiện lên, sau đó cả cánh tay giống như cây khô gặp mùa xuân, khôi phục lại.
Dù là như vậy, lão nhân râu trắng vẫn toát mồ hôi.
Lúc này tám võ giả Khí Cương Đoạn đó mới hạ xuống đất, vẻ mặt bọn họ vốn giận dữ, nhưng vừa nhìn thấy lão nhân râu trắng này liền biến sắc, vẻ giận dữ tắt hẳn, hóa thành sợ hãi.
Bọn họ nhận ra lão nhân râu trắng này, biết hắn là tu sĩ Đạo cảnh, cho nên mới như vậy.
Lão nhân râu trắng chỉ lạnh lùng nhìn quét tám người một cái, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Tám người đều kinh nghi bất định, chẳng lẽ vị lão tiên sinh thực lực cao cường này cũng không lưu lại được người thân bí mặc Tử Kim Giáp Trụ đó.
Cây to lớn Trong Nhân Tước Sơn tỏa ra quang mang màu vàng kim, hấp dẫn không ít người tới.
Nhưng dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ quý giá đã bị lấy đi, cho dù tới nơi cũng chỉ có thể tiếc nuối mà về.
Kim Nguyệt Khâu Thụ sẽ không một mực tồn tại, một ngày sau, nó sẽ biến mất.
Chu Phàm trốn trong núi rừng thu hồi tâm mắt nhìn về phía Kim Nguyệt Khâu Thụ, hắn đã xác nhận tu sĩ Đạo cảnh đó sẽ không đuổi theo, nếu không hắn cũng không dừng lại lại ở đây.
Chu Phàm cũng vì vậy mà thở phào, thủ đoạn của tu sĩ Đạo cảnh đối với hắn mà nói là quá quỷ dị, nếu không phải có rất nhiều at chủ bài trong tay, hắn đã thảm rồi. Đương nhiên hắn không phải không có khả năng giết chết tu sĩ Đạo cảnh đó, chỉ là dưới loại tình huống lúc ấy, không đáng để hắn mạo hiểm làm như vậy, nói chung đồ cũng tới tay rồi. Chu Phàm nhìn dịch cây vàng óng ánh trong tay trái, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.