Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1057 - Chuong 1743: May Do

Chuong 1743: May do Chuong 1743: May doChuong 1743: May do

Chuong 1743: May do

Chu Phàm cũng không biết những trứng nhỏ đỏ sậm không ngừng nảy sinh trong cơ thể là làm được thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn thanh trừ những vật nhỏ đáng sợ này.

Kỳ thật trong nháy mắt nội thị, Chu Phàm đã lập tức làm như vậy, chân khí của hắn không có hiệu quả, hắn điều động khí quỷ, Không Âm Quỷ Lôi, Viêm Dương Khí trong cơ thể, nhưng những lực lượng này cũng không thể ngăn cản được sự lan ra của trứng nhỏ đỏ sậm.

Trứng nhỏ đỏ sậm vẫn đang không ngừng lan ra trong cơ thể hắn, thân thể hắn cảm nhận được đau đớn càng lúc càng lớn.

Trong lòng Chu Phàm hoảng sợ, dự cảm của ý thức nói với hắn, khi trứng nhỏ đỏ sậm dừng lan ra, sợ rằng chính là lúc hắn táng mạng.

Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Chu Phàm không dám có giữ lại, hắn không áp chế Long Thần Huyết nữa.

Long Thần Huyết huyết khí sôi trào, trứng nhỏ đỏ sậm ngừng lan ra, đồng thời bắt đầu bị Long Thần Huyết giết chết.

Nhưng loại trứng nhỏ đỏ sậm này rất ngoan cố, tốc độ giết chết chúng của Long Thần Huyết không tính là nhanh, hơn nữa chúng vẫn đang không ngừng phân liệt sinh trưởng.

Chu Phàm biết cứ tiếp tục như vậy, lực lượng Long Thần Huyết của hắn cho dù hoàn toàn hao hết, chỉ sợ cũng không giết được những trứng nhỏ đỏ sậm này.

Chu Phàm cắn chặt răng, Khô Mộc Võ Thế của hắn tản ra trong cơ thể.

Trứng nhỏ đỏ sậm lập tức xuất hiện dấu hiệu héo rũ, Long Thần Huyết mượn cơ hội này, huyết khí sôi trào bốc cháy, thiêu đốt tất cả trứng nhỏ đỏ sậm.

Khô Mộc Võ Thế của Chu Phàm lập tức dừng lại, bởi vì thân thể hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu héo rũ, sử dụng Võ Thế trong cơ thể, đó là một chuyện rất nguy hiểm, đây là biện pháp hắn từ trong sách xem được, nói nếu bị ký sinh hoặc phụ thân, có thể thử dùng võ thế để giải quyết, nhưng loại biện pháp này rất nguy hiểm, Võ Thế sẽ xâm nhiễm thân thể của mình.

Chu Phàm bỗng mở mắt, sắc mặt tái nhợt, sau đó phun ra từng ngụm máu đen, trong máu đen rơi xuống bèo còn xen lẫn cặn của trứng nhỏ đỏ sậm.

Hắn đã hoàn toàn bức trứng nhỏ đỏ sậm.

Làm xong những cái này, Chu Phàm vội vàng đứng lên, xách tiểu cẩu lui về phía sau mấy bước.

Hắn vẫn nghĩ lại mà sợ nhìn tất cả mọi người đang giấy giụa kêu đau trên mặt đất.

Tất cả mọi người bao gồm cả Đinh Phi Hàn và Lôi Xuân Sơn thực lực mạnh nhất, đều đã không khống chế được, giống như phát điên gâm rú thống khổ.

Chu Phàm không chút do dự thuấn di rời đi, vừa roi hắn cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, không thể cứu được những người này.

Chu Phàm vừa đi, tất cả mọi người dừng kêu đau, bọn họ nằm dưới đất, không nhúc nhích, cánh tay, chân, mũi, tròng mắt ảm đạm, môi rách ra của bọn họ có hạt nhỏ đỏ sậm chui ra.

Hạt nhỏ đỏ sậm chui ra, lại hội tụ cùng một chỗ, hình thành một đóa mây hạt màu đỏ sậm.

Mây hạt phát ra tiếng xì xì, lại rơi xuống, hóa thành quang mang phân tán trong đầm lầy, vô ảnh vô tung, chỉ để lại thi thể đây đất, mỗi một cỗ thi thể đều phủ kín điểm máu giống như muỗi đốt.

Chu Phàm bất chấp tất cả, điên cuồng thuấn di ra khỏi đầm lầy, hắn hơi thở dốc, không dám quay đầu, lại thuấn di mấy chục trượng, cho đến một dốc cỏ, thấy một con quái quyệt cấp Hắc Du.

Hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác thân thiết với quái quyệt cấp Hắc Du quen thuộc này, hắn một đao đánh chết quái quyệt cấp Hắc Du dám ập tới hắn, mới ngồi dưới đất, buông tiểu cẩu xuống thở dốc.

Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.

Tiểu cẩu chạy quanh hắn phát ra tiếng sủa khẽ.

Chu Phàm không rõ vì sao tiểu cẩu lại không sao, nhưng hắn đoán là có liên quan tới trong cơ thể, dẫu sao cự cẩu đó chính là Yểm Linh đứng trên đỉnh của thế giới này, không sao cũng không có gì kỳ quái.

Hắn không nghĩ nhiêu nữa, mà là lấy ra mấy viên đan dược nhất nhất nuốt vào, không phải để khôi phục chân khí, mà là để chữa thương.

Vừa rồi hắn vì giết chết những trứng nhỏ đỏ sậm đó, đã phóng ra Khô Mộc Võ Thế trong thân thể của mình, cho dù hắn đã tận lực khống chế, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị thương, nếu không phải trong cơ thể hắn có rất nhiều lực lượng bảo hộ, Khô Mộc Võ Thế có thể đã biến hắn thành một khối xương khô.

Nếu không phải tình huống vừa rồi nguy cấp, hắn nên dùng Ngụy Hải Vô Lượng Thế trước, rồi mới phóng ra Khô Mộc Võ Thế, nhưng với tình huống vừa rồi, hắn sợ chỉ do dự một thoáng, cũng sẽ hại chết bản thân, cho nên không quản được nhiều như vậy.

Trong lúc chữa thương, Chu Phàm cũng không quên mở ra ý thức.

Sự biết trước của ý thức đối với nguy hiểm, ở ngoài hoang dã đúng là có công dụng quá lớn.

Đợi cho dược lực tan ra, sắc mặt của Chu Phàm vẫn tái nhợt, nhưng không còn khó coi như vừa rồi.

Tiểu Muội đang cảnh giác xung quanh cho hắn, thấy Chu Phàm mở mắt, lại nhu thuận lắc lắc đuôi.

Chu Phàm cười khổ một tiếng, cho dù cơ sở của hắn vững chắc, huyết nhục cốt tủy tạng phủ trong cơ thể đều vô cùng cường tráng, nhưng bị thương cũng không thể lập tức khỏi hẳn.
Bình Luận (0)
Comment