Chương 1749: Bình
Chương 1749: BìnhChương 1749: Bình
Chuong 1749: Binh
- Chờ ngươi chống đỡ qua ngày mai, nếu Thục Mệnh Tiền của ngươi dùng rồi vẫn không bắt được Không Chuyển Đồng, vậy ta sẽ lại cho ngươi vật giữ mạng thứ hai.
Chu Tiểu Miêu nghĩ một chút lại bổ sung.
Bọn họ đã ước định trước, nếu Chu Phàm bắt được Không Chuyển Đồng, vậy sẽ nói thật với nàng, đây là một bộ phận giao dịch dưới cái nhìn chăm chú của thuyền, Chu Phàm cũng không thể lừa được nàng.
- Nếu ta chết, ngươi đừng hối hận.
Chu Phàm thở dài một tiếng, xác nhận Chu Tiểu Miêu không thể cho nữa, hắn vẫn thu hồi Thục Mệnh Tiền.
- Nếu ngươi sợ chết như vậy, ngươi có thể dùng sâu xám lớn của ngươi để đổi vật giữ mạng.
Chu Tiểu Miêu cười nhạo nói.
Chu Phàm do dự một chút, hắn vẫn từ bỏ ý định này, bởi vì hắn vất vả lắm mới có được nhiều sâu xám lớn như vậy, không muốn đặt hết trên vật giữ mạng.
Giống như Chu Tiểu Miêu nói, thủ đoạn của hắn vốn không ít, hiện tại lại có một tấm át chủ bài Thục Mệnh Tiền này, có thể bảo hắn bình yên vô ngại, không cần thiết phải lãng phí sâu xám lớn của mình, hắn không thể chút phiêu lưu này cũng không dám gánh vác.
Chu Phàm lại tiếp nhận Pháp Tắc Chuyển Luân được Chu Tiểu Miêu rót pháp tắc nào, thu hoạch tối nay đối với hắn mà nói đã xem như không tồi, cho dù biện pháp giải quyết Không Chuyển Đồng này hơi lừa một chút, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có biện pháp giải quyết, chứ không phải chờ chết vô ích.
Thực Phù cũng tò mò nhìn Pháp Tắc Chuyển Luân, nàng trước giờ chưa từng thấy khí cụ thân kỳ như vậy.
Ưu điểm và khuyết điểm của khí cụ này rất lớn, nhưng nếu trong chiến đấu, có thể xoay tới ba pháp tắc lợi hại, cho dù là tu sĩ Đạo cảnh bình thường chỉ sợ cũng phải chạy trối chết.
- Chờ sau khi bắt giữ được Không Chuyển Đồng, ngươi trả lại Pháp Tắc Chuyển Luân cho ta, hiện tại thề đi.
Chu Tiểu Miêu nhìn Chu Phàm đang quan sát Pháp Tắc Chuyển Luân, nói.
Pháp Tắc Chuyển Luân là một món đồ sưu tâm không tồi của nàng, nàng sẽ không cứ vậy tặng đồ tốt cho Chu Phàm.
- Cái này sợ rằng không được.
Chu Phàm lắc đầu nói.
Trên thuyền gỗ sương mù lượn lờ, Chu Tiểu Miêu đang lạnh lùng nhìn Chu Phàm. - Tên hậu bối chó ngươi vẫn muốn nuốt không đồ của ta à?
Chu Tiểu Miêu tức giận nói:
- Nếu ngươi không muốn lập lời thề trả Pháp Tắc Chuyển Luân cho ta, vậy lần giao dịch này vô hiệu.
Nàng nhưng không muốn để Chu Phàm vô duyên vô cớ được lợi ích lớn như vậy.
- Ngươi đổ oan cho ta rồi, không phải ta không muốn trả lại cho ngươi, mà là ngươi cũng biết, thứ từ trên thuyên mang ra ngoài, ta lấy đâu ra bản lĩnh mang lại vào?
Chu Phàm kêu khổ.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu cứng lại, nàng thiếu chút nữa thì quên việc này, nàng lạnh lùng nói:
- Có thể khiến nhờ thuyền giúp mang vào.
- Đây là đồ của ngươi, tự ngươi trao đổi với thuyền.
Chu Phàm thoái thác.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu hơi trầm xuống, nàng không để ý tới Chu Phàm, mà là cúi đầu đưa ra yêu cầu của mình với thuyền.
Chỉ là thuyền không đáp lại, hiển nhiên là không muốn hỗ trợ.
Chu Phàm mừng thầm trong lòng, nhưng hắn không dám thể hiện ra, để tránh Chu Tiểu Miêu thẹn quá hóa giận muốn lấy lại Pháp Tắc Chuyển Luân trong tay hắn.
- Ta đoán thuyền không đồng ý là biết mưu đồ của ngươi, nó sợ ngươi sẽ thành công.
Chu Phàm nghiêm túc nói.
Chu Phàm rất hiểu, những người dẫn dắt này muốn thoát ly thuyền tới sắp điên rồi, hiện tại hắn nói sẽ thành công, Chu Tiểu Miêu khẳng định sẽ nguyện ý trả một cái giá cực đắt.
- Bớt ở đây châm ngòi thổi gió thôi.
Chu Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi có chủ ý xấu gì, trong lòng ta biết rõ.
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Tiểu Miêu cũng có chút đồng ý với cách nói của Chu Phàm.
Nhưng vô duyên vô cớ để Chu Phàm có được một kiện khí cụ quý giá của nàng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất uất nghẹn, chỉ là nàng lại đành bất lực.
Dẫu sao nàng không thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
- Pháp Tắc Chuyển Luân cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả ta ba mươi vạn sâu xám lớn.
Chu Tiểu Miêu trầm giọng nói:
- Đây chính là khí cụ pháp tắc, hơn nữa cho dù là người cảnh giới không cao cũng có thể sử dụng, ba mươi vạn sâu xám lớn bán cho ngươi, đã là ngươi chiếm đại tiện nghi rồi.
- Ba mươi vạn sâu xám lớn?
Mặt Chu Phàm lộ vẻ châm biếm đưa luân bàn cho Chu Tiểu Miêu nói:
- Trả ngươi, ngươi cầm về đi.
- Nếu Pháp Tắc Chuyển Luân không có những chỗ thiếu hụt đoạt thọ, đoạt sinh đó, vậy thì còn dễ nói, nhưng Pháp Tắc Chuyển Luân này có chỗ thiếu hụt lớn như vậy, cho dù ngươi cho ta, ta cũng không dám dùng.
- Đừng nói ba mươi vạn sâu xám lớn, cho dù một con sâu xám lớn, ta cũng sẽ không cần, cái này đối với ta mà nói căn bản không hữu dụng, ngươi tưởng ta là ngu ngốc à?
Chu Tiểu Miêu hầm hầm nhìn Chu Phàm, nhưng nàng cũng hiểu lời nói của Chu Phàm có một chút đạo lý.