Chuong 1750: Binh (2)
Chuong 1750: Binh (2)Chuong 1750: Binh (2)
Chương 1750: Bình (2)
- Chỗ duy nhất có thể sử dụng của Pháp Tắc Chuyển Luân này là tàng pháp của nó, nhưng ngươi đã nói tàng pháp chỉ có thể tàng một lân pháp tắc, sau khi pháp tắc được sử dụng thì mất.
- Ngươi bảo ta đi đâu tìm tu sĩ nguyện ý cất pháp tắc vào đó?
Chu Phàm lại vẻ mặt ghét bỏ nói.
- Ngươi đã không cần, vậy hiện tại tạm thời để chỗ ngươi, nhưng ngươi đừng quên, đây là đồ của ta, một ngày nào đó ta sẽ lấy lại.
Chu Tiểu Miêu tức giận nói.
Nàng cũng không muốn nhìn Chu Phàm nữa, cả người bước vào trong sương mù, biến mất.
Chu Phàm chỉ cười cười.
- Chu Phàm, ngươi cẩn thận một chút.
Thực Phù thấy Chu Tiểu Miêu rời khỏi, lại vẻ mặt lo lắng nói.
Nàng xem như đã hiểu sự nguy hiểm của Không Chuyển Đồng, nhưng cho dù có lo lắng tới mấy, nói nàng hiện tại không biết Chu Phàm ở đâu, cho dù Chu Phàm ở Nhân Tước Sơn, nàng cũng khó có thể chạy kịp tới.
Vả lại cho dù có thể chạy kịp tới, thực lực của nàng cũng không đủ.
- Không cần quá lo lắng, trước khi vào ta cũng đã bị dịch chuyển ba lần, dựa vào một mình ta đều thuận lợi tránh được.
- Bây giờ còn có Thục Mệnh Tiền và Pháp Tắc Chuyển Luân, tình huống là tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Chu Phàm cười trấn an.
Chu Phàm và Thực Phù lại nói chuyện một lúc, mới tách ra tu luyện.
Đợi đến giờ, Chu Phàm và Thực Phù đồng loạt rời khỏi thuyền.
Sương mù ở Đuôi thuyền bồng bênh tản ra, Chu Tiểu Miêu từ trong đi ra.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, mắt sâu thẳm, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.
- Không ngờ hắn lại gặp phải Không Chuyển Đồng...
Chu Tiểu Miêu nhẹ giọng lẩm bẩm, nhưng khi nàng nói đến Không Chuyển Đồng lại tạm dừng một chút mới lạnh lùng nói:
- Cơ hội tốt như vậy, ta không thể bỏ lỡ. ...
Trong nháy mắt Chu Phàm tỉnh lại, hắn cấp tốc ngồi dậy, quan sát xung quanh một chút, xác nhận mình vẫn ở nơi quen thuộc, hắn mới thở phào. Tiểu Quyển đang ngáy o o.
Tiểu cẩu thấy hắn tỉnh lại, lắc đầu vẫy đuôi với hắn.
Chu Phàm cười vuốt ve đầu nó.
Tiểu Muội rất cao hứng, nó rất nhanh lại quay đầu đi, cảnh giới xung quanh cho Chu Phàm.
Tiểu Tiểu Quyển cũng đang lưu ý biến hóa xung quanh.
Chu Phàm thực hóa Pháp Tắc Chuyển Luân và Thục Mệnh Tiền, hắn đầu tiên là nhìn Thục Mệnh Tiền, hài lòng gật đầu, cẩn thận cất vật giữ mạng này đi.
Sau đó lại nhìn luân bàn trong tay, mặt mày tươi cười, cho dù ở trên thuyền vẻ mặt ghét bỏ chửi bới Pháp Tắc Chuyển Luân, nhưng khí cụ pháp tắc chính là khí cụ pháp tắc, đây tuyệt đối là thứ quý nhất nhất trên tay hắn.
Pháp Tắc Chuyển Luân là tôn tại chỗ thiếu hụt rất lớn, nhưng nếu lúc sinh mệnh gặp nguy cấp, có thể lấy ra Pháp Tắc Chuyển Luân cược một ván.
Nếu có thể xoay tới một trong hai Pháp tắc cường đại, vậy muốn sống sót cũng không phải việc khó.
Có điều đối với hắn hiện tại mà nói, tàng pháp chắc sẽ không quá lâu, mà vạn pháp phải tu sĩ Đạo cảnh mới hữu dụng, duy nhất có thể sử dụng được là tam xích.
Cũng chính là một phần sáu cơ hội có thể cược đáng, chờ hắn tiến vào Đạo cảnh, vậy chính là cơ hội một phần ba có thể cược đáng pháp tắc tốt.
Nhưng bất kể là xác suất bao nhiêu, khi sắp mất mạng, còn có thể cược một lần, đối với hắn mà nói, vẫn là chuyện rất không tồi.
Chu Phàm thu hồi Pháp Tắc Chuyển Luân, lại giải trừ phù trận, lay tỉnh Tiểu Quyển, bảo nàng thu hồi Tiểu Tiểu Quyển.
Chu Phàm và Tiểu Muội ăn một chút lương khô, bắt đầu tiếp tục đi theo phương hướng ngày hôm qua.
Chu Phàm một mực đang đề phòng sự xuất hiện của Không Chuyển Đồng, đêm qua Không Chuyển Đồng không xuất hiện, đã cách lân dịch chuyển trước một đoạn thời gian, nhưng cho tới buổi trưa dừng lại, hắn cũng không thấy Không Chuyển Đồng nữa.
Chu Phàm dẫn theo Tiểu Muội ra khỏi mặt cỏ, ở trước mắt hắn là một vùng bùn đen hoang vu không có một ngọn cỏ, hắn dừng lại, cùng Tiểu Muội nghỉ ngơi, hắn hơi nhướng mày, hoài nghi Không Chuyển Đồng đã từ bỏ hắn.
Nếu đúng là như vậy, tuyệt đối là một chuyện tốt!
Ít nhất đối với hắn mà nói là như vậy, có điều đối với Chu Tiểu Miêu mà nói, chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Chỉ là khi Chu Phàm đang thâm cao hứng, đất đen trước người hắn một trượng đột nhiên nhô lên một khối đá. Khi Chu Phàm nhìn thấy đá nhô lên, hắn nhanh chóng lấy ra khay tròn pháp tắc màu bạc, quay khay tròn.
Nhưng luân bàn chậm rãi chuyển động một vòng cũng không phát sinh gì, Chu Phàm thấp giọng mắng một câu, hắn biết không quay trúng tàng pháp rồi.
Đá nhô lên mở mắt, con ngươi màu cam dỏ tỏa ra sương khói màu hắc lam, đang không hề có cảm xúc chăm chú nhìn Chu Phàm.
Vừa nhìn một cái, cảnh vật xung quanh lại không ngừng biến hóa.
Không Chuyển Đồng biến mất, trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, phát hiện chung quanh hắn đều là bình sứ, bình sứ to nhỏ khác nhau.
Có bình sứ chỉ to bằng bàn tay hắn, có bình sứ lại cao bằng hai người lớn.
Bình sứ nhiều không đếm xuể, đáy bình chôn vào trong bùn đất, chẳng lẽ chúng là từ trong đất mọc ra?