Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1065 - Chương 1751: Bình Tiên Địa

Chương 1751: Bình Tiên Địa Chương 1751: Bình Tiên ĐịaChương 1751: Bình Tiên Địa

Chương 1751: Bình Tiên Địa

Nhìn xung quanh đều chỉ có bình sứ, đỏ cam xanh tím, đen đủ màu, miệng rộng, miệng hẹp, miệng tròn, miệng nhỏ đủ cả.

Chu Phàm trước giờ chưa từng thấy nhiều bình sứ hình thức khác nhau như vậy, hắn giống như bị dịch chuyển vào một nơi đốt lò chế sứ.

Tiểu Muội dưới chân hắn vội vàng đi tới đi lui, tựa hồ là cảm giác được gì đó.

Cảm tri ý thức Chu Phàm tỏa ra lại có chút quái dị, hắn không phải cảm ứng được nguy hiểm, mà là một loại cảm giác bất an phiền muộn, hắn chưa từng có phản hồi ý thức như vậy.

Nơi này có cổ quái.

Chu Phàm không dám lơ là, hắn thu hồi Pháp Tắc Chuyển Luân, sau đó nhấc Tiểu Muội lên, tận lực không đụng vào bình sứ, di động về một phương hướng.

Đẻ không đụng vào bình sứ, hắn không dám thi triển thân pháp cấp thuấn di.

- Chu Phàm.

Có một thanh âm trâm thấp sống mái khó phân biệt đang gọi hắn.

Chu Phàm không để ý, hắn đẩy nhanh tốc độ, nhưng trong lòng hắn không kìm được mà nghĩ, sao thứ trốn trong chỗ tối lại biết tên của hắn?

Hắn đã lâm vào trong ảo giác không biết nào đó sao?

- Chu Phàm...

Thanh âm đó lại gọi hắn.

Chu Phàm không đáp lại.

Thanh âm đó liên tục gọi tên Chu Phàm.

Thanh âm mờ mịt, cho dù Chu Phàm triển khai nhĩ thức, cũng khó có thể phân biệt được thanh âm này đến từ phương hướng nào.

Giống như bốn phương tám hướng đều có thanh âm này.

Cuối cùng Chu Phàm xác nhận, thanh âm này chắc đến từ những bình sứ cổ quái đó.

Ta xem ngươi có thể gọi bao lâu. .. Chu Phàm nghiêm mặt nghĩ.

Nếu không thật sự không có biện pháp, hắn cũng không muốn dùng phương pháp đụng vỡ những bình sứ đó để lao ra, bởi vì ở ngoài hoang dã khi đối mặt với vật phẩm không biết, có thể không đụng vào thì đừng đụng vào, có thể không đáp lại thì không đáp lại.

Nơi toàn bình sứ cổ quái, không nhìn thấy bất kỳ sinh linh hoặc quái quyệt nào, chỉ độc có từng hò hét Chu Phàm đang vang vọng.

Chu Phàm dần dần phát giác cổ quái, hắn đi được lâu như vậy, vẫn không nhìn thấy điểm cuối, đập vào trong mắt đều là bình sứ lớn nhỏ không đồng nhất, hình thái khác nhau.

Hắn càng lúc càng hoài nghi đây là ảo tượng, hắn nghiêm mặt dừng chân, từ trong phù đại lấy ra ba đạo phù có thể loại bỏ ảo tượng.

Hắn dán ba đạo phù lên mặt đất, trên phù chỉ chui ra phù tuyến ba màu đỏ bạc vàng khác nhau, nhưng phù tuyến lan ra ngoài không bao lâu lại co về.

Mắt hắn thắt lại, phù không có tác dụng phá chướng.

Hắn bị nhốt rồi.

Tiếng kêu gọi hắn vẫn đang không ngừng vang lên, thanh âm bằng phẳng không dồn dập.

Chu Phàm không đáp lại, hắn chỉ kiên nhẫn quan sát chung quanh, sau đó hắn thối lui về phía sau, thân thức lan ra, thân thức biến thành xúc thủ tóm lấy một cái bình to bằng bàn tay ở ngoài một trượng.

Xúc thủ thoải mái lật ngược bình sứ lên, nhưng không đổ gì bị đổ ra.

Chu Phàm sầm mặt, xúc thủ lại giơ bình sứ lên cao, sau đó buông ra, để mặc bình sứ hạ xuống.

Bình sứ hạ xuống đột nhiên từ trạng thái nghiêng vuông góc, sau đó vững vàng ve lại vị trí trước đó của nó.

Chu Phàm hơi nhíu mày, dưới tình huống không thể thoát vây, hắn mạo hiểm thử xem có thể phá được bình sứ này không, ai ngờ bình sứ này lại về tới vị trí trước đó của nó.

Những bình sứ này quả nhiên có lực lượng đặc thù nào đó.

Hắn nhìn chằm chằm bình sứ to bằng bàn tay đó, nhưng nó chậm rãi có một cái đầu nam hài thò ra.

Kích thước của đầu nam hài nhìn tương đương với Tiểu Quyển, cho nên mới có thể từ trong bình to bằng bàn tay chui ra.

Đầu nam hài lạnh lùng nhìn Chu Phàm, tròng mắt của nó đen xì, không có màu khác, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng tròng mắt của nó đã bị móc ra.

- Giấy giụa làm gì, ngươi là may mắn cũng bất hạnh, nhưng chung quy cũng sẽ giống như chúng ta, trở thành một bộ phận của nó.

Nam hài mở miệng, thanh âm của nó lãnh đạm vô tình.

Theo nam hài nói chuyện, tiếng gọi đáng ghét ngừng lại.

Chu Phàm đi mấy bước, ý thức của hắn bao phủ nam hài, sau khi hông cảm ứng được nguy hiểm, Chu Phàm mới chậm rãi nói:

- Ngươi là ai2 Nơi này là đâu?

- Ta đã quên ta là ai, nhưng nơi này là Bình Tiên Địa.

Nam hài nói: - Ngươi không biết sao?

- Ta không biết, xin hỏi làm thế nào mới có thể ra khỏi nơi này?

Chu Phàm rất lễ phép hỏi.

- Không ra được, ngươi tiến vào Bình Tiên Địa sẽ ở đây tìm bình sứ của mình, rồi tiến vào trong bình sứ, trở thành một bộ phận của Bình Tiên, như vậy ngươi có thể vĩnh sinh.

Nam hài bình tính nói:

- Vĩnh sinh bất tử đây là chuyện mà bao nhiêu người hằng ao ước, ngươi là may mắn đó, nhưng bất hạnh là ở chỗ ngươi sẽ mất đi tự do.

Tìm được bình sứ của mình, tiến vào trong bình sứ... Chu Phàm yên lặng nhớ kỹ tin tức này, hắn hỏi:

- Ngươi nói chúng ta? Có phải còn có rất nhiều người giống như ngươi không?

Nam hài không trả lời, nhưng có càng lúc càng nhiều cái đầu từ bình sứ khác nhau thò ra.
Bình Luận (0)
Comment