Chương 1752: Bình Tiên Địa (2)
Chương 1752: Bình Tiên Địa (2)Chương 1752: Bình Tiên Địa (2)
Chuong 1752: Binh Tien Dia (2)
Nam nữ già trẻ, gương mặt khác nhau, giống nhau là tròng mắt đều đen xì.
Bình sứ nơi này phân lớn đều chứa đầu, đầu theo kích cỡ của bình sứ mà lớn nhỏ khác nhau, bình nhỏ thì đâu nhỏ, bình to thì đầu to, có người đầu thậm chí là còn cao hơn Chu Phàm đang đứng.
Bị nhiều cái đầu như vậy nhìn chằm chằm, Chu Phàm cảm thấy sởn gai ốc, tim của hắn đập kịch liệt, trong cổ họng giống như có gì có chặn lại, khiến hắn nhất thời không nói ra lời.
Hắn chưa từng nghe nói Bình Tiên gì, cũng chưa từng thấy quái quyệt tương tự.
Nếu những cái này không phải ảo tượng, những gì nam hài này nói lại là thật, vậy những người này đều tiến vào Bình Tiên Địa, cuối cùng không thể đào thoát, trở thành một bộ phận của bình sứ, cả đời không thể đào thoát.
Cho dù vĩnh sinh bất tử là thật, như vậy chẳng thà chết còn hơn, ít nhất Chu Phàm cho là như vậy.
- Các ngươi có ai có thể nói cho ta biết, làm sao mới có thể ra khỏi nơi này không?
Chu Phàm nhìn những cái đầu đang nhìn hắn, hỏi.
Nhãn thức của hắn mở ra, nhìn thấy ở chỗ xa hơn cũng có đầu trong bình sứ đang chăm chú nhìn hắn,
- Không ra được.
Đầu của một lão giả chậm rãi nói, hắn nói chuyện cũng giống như nam hài, không có chút cảm xúc nào, giống như đang trình bày một sự thực.
Chu Phàm không hỏi nữa, cho dù những người này nói, hắn cũng không thể phán đoán thật giả trong lời nói của bọn họ, vẫn phải dựa vào bản thân hắn.
Hắn chậm rãi tiến về phía trước, suy nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này, Thục Mệnh Tiên của hắn có thể không hữu dụng.
Bởi vì cái gọi là Bình Tiên này là muốn nhốt hắn, chứ không phải giết hắn, trừ khi trở thành một bộ phận của Bình Tiên, hắn đã chết rồi.
Thục Mệnh Tiền có thể mang tới tác dụng hay không, hắn có chút không dám khẳng định.
Đầu không rụt vê trong bình sứ, mà là tiếp tục nhìn Chu Phàm, bọn họ tựa hồ là đang xem kết cục của Chu Phàm.
Chu Phàm rất nhanh lại dừng chân, hắn nhìn một bình sứ men xanh.
Bình sứ men xanh cao bằng nửa người, nhưng khiến cho hắn bỗng dưng có cảm giác thân thiết.
Hắn và nó giống như thân nhân đã lâu chưa gặp mặt. Trong minh minh có một loại cảm giác, hắn là bình sứ men xanh, bình sứ men xanh là hắn, bọn họ vốn chính là một thể.
Cảm giác như vậy khiến toàn thân Chu Phàm run rẩy.
- Chu Phàm.
Tiếng kêu gọi lại vang lên.
Thì ra, tiếng kêu gọi phát ra từ bình sứ này.
Trên mặt những cái đầu đó lộ ra nụ cười vui mừng, bọn họ đang chúc mừng Chu Phàm tìm được bình sứ của mình.
Chu Phàm không mất đi thần trí, ý thức cũng không có báo động trước, trong lòng hắn dâng lên một loại khao khát muốn tiến vào trong bình sứ.
Loại khao khát này càng lúc càng mạnh.
Chu Phàm bất tri bất giác đã đứng bên cạnh bình sứ.
- Chu Phàm.
Bình sứ lại khe khàng gọi.
Lúc này Chu Phàm trạng thái của Lúc này Chu Phàm rất quỷ dị, ý thức của hắn là tỉnh táo, thân thể hắn cũng do bản thân hắn khống chế, nhưng hắn có khao khát mãnh liệt muốn tiến vào trong bình sứ.
Loại khao khát này phân cách với thân thể và ý thức của hắn.
Đồng hóa. ... Trong lòng Chu Phàm hiện lên một từ, hắn cảm thấy sợ hãi, đây là đồng hóa.
Có một số quái quyệt có năng lực đồng hóa, nhưng rất nhiều lúc là đồng hóa một số trùng tử, thực vật, quái quyệt đồng hóa người, hắn vẫn là lân đầu tiên nghe nói.
Đồng hóa cũng không khác sinh phụ thân, đồng hóa là đồng hóa nhân hồn thân thể, triệt để trở thành một bộ phận của quái quyệt, bất kể là thân thể hay là ý thức.
Như hiện tại hắn cho rằng hắn chắc là một bộ phận của bình sứ lam xám trước mắt.
Mặc Chú Phù mà Chu Phàm một mực đeo trên người không có tác dụng, sự đồng hóa của quái quyệt này đã vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn nghiêm mặt, chống đỡ loại khao khát trong lòng, rút đao gỉ ra.
Một đao bổ tới bình sứ lam xám, thân đao lượn lờ ba loại lực lượng hỏa diễm, lôi hồ, quỷ khí.
Xoet.
Bình sứ lam xám tác làm hai nửa.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ thống khổ, một đao này của hắn giống như bổ vào trên người mình, hắn cũng bị chém thành hai nửa.
Chỉ là bình sứ lam xám bị chém thành hai nửa rất nhanh đã khép lại với nhau. Không hiệu quả à?
Các cái đầu chỉ im lặng nhìn, bọn họ dường như không ngờ Chu Phàm sẽ làm như vậy.
Chu Phàm lại giơ đao gỉ lên, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một loại cảm giác không đành lòng, hắn giống như đang tự sát.
- Chu Phàm, vì sao ngươi muốn đả thương bản thân chúng ta?
Bình sứ lam xám truyên ra tiếng than khóc.
- Ngậm miệng, ngươi là ngươi, ta là ta.
Chu Phàm giận dữ, hắn lại hung hăng chém xuống một đao.
Đao này có tịch diệt chi ý lan ra.
Hắn sử dụng Ngụy Hải Tịch Diệt Thế, đây là Võ Thế mạnh nhất hắn nắm giữ.
Bình sứ lam xám hóa thành phấn sứ màu lam xám tuôn rơi xuống.
Chu Phàm đau lòng tới mặt nhăn lại, hắn giống như thật sự giết chết mình.