Chương 1772: Phụ tá thứ hai
Chương 1772: Phụ tá thứ haiChương 1772: Phụ tá thứ hai
Chương 1772: Phụ tá thứ hai
- Chủ nhân, hôm nay là ngày mừng, ta hi vọng được ăn ba mươi cái chân vịt.
Tiểu Quyển vỗ ngực mình, nói:
- Sau này tiểu chủ nhân cứ giao cho Tiểu Quyển chiếu cố.
- Ngươi ngậm miệng.
Sắc mặt Chu Phàm tối sam nói.
Tiểu Quyển biết lỡ miệng, nàng thuận theo bả vai cánh tay Chu Phàm chạy chậm xuống, đến bàn tay Chu Phàm, nàng rụt rè vươn tay ra muốn chạm vào tiểu hắc long, nhưng lại có chút lo lắng tiểu hắc long không chịu.
Kết quả cái đầu nhỏ của tiểu hắc long hất lên, nó không chút sợ lạ húc vào tay Tiểu Quyển, sủa gau gâu.
Chó dưới chân Chu Phàm cũng sủa theo mấy tiếng.
Tiểu Quyển có chút kỳ quái nhìn Chu Phàm, nàng không dám nói gì, nhưng ý tứ trong mắt trong mắt rất rõ ràng:
- Thì ra tiếng kêu của rồng cũng giống như chó.
Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn lười chẳng muốn để ý tới Tiểu Quyển, muốn đặt tiểu hắc long trên mặt đất cùng chơi đùa với Tiểu Quyển để mình bình tĩnh suy nghĩ.
Ai ngờ tiểu hắc long vừa rơi xuống đất, cặp đồng tử hoàng kim lập tức nhỏ ra từng giọt nước mắt rồng, mắt lưng tròng nhìn Chu Phàm, cánh nhỏ vỗ võ, vụng về bay lên lại hạ xuống bàn tay Chu Phàm.
Hiển nhiên là một khoảnh khắc cũng không muốn rời khỏi Chu Phàm.
Chu Phàm:
Chu Phàm không hiểu gì về rồng, hắn không biết là vì nguyên nhân huyết mạch, hay là vì người đầu tiên tiểu hắc long mở mắt ra nhìn thấy là hắn, cho nên mới dính hắn như vậy.
Hắn chỉ có thể vươn một đầu ngón tay ra điểm vào cái đầu nhỏ của tiểu hắc long, cười khổ nói:
- Ta có chạy đâu, ngươi sợ cái gì?
Tiểu hắc long nước mắt lưng tròng nhìn Chu Phàm, hiện tại nó không nghe hiểu lời Chu Phàm nói, dùng cái đầu nhỏ húc húc vào ngón tay Chu Phàm, sủa gâu gâu
- Ngươi không phải chó...
Chu Phàm bất đắc dĩ nói, hắn lại buông tiểu hắc long ra, dùng ngón tay điểm nhẹ vào tiểu hắc long, cùng tiểu hắc long chơi đùa một lúc, tiểu hắc long mới quen ở dưới đất. Tiểu Quyển cùng chơi với tiểu hắc long, Chu Phàm ở bên cạnh nhìn, tiểu hắc long thỉnh thoảng lại quay đầu dùng đồng tử dọc hoàng kim nhìn Phàm, tựa hồ là sợ Chu Phàm bỏ đi, đợi sau khi xác nhận Chu Phàm thật sự sẽ không đi, nó mới yên tâm cùng chơi với Tiểu Quyển.
Tiểu Muội lúc đầu không gia nhập, chỉ ở bên cạnh tò mò nhìn, nhưng Tiểu Quyển mang theo tiểu hắc long chạy tới bên Tiểu Muội, một người một quyệt một rồng rất nhanh sung sướng chơi thành một đoàn.
Ta từ lúc nào trở thành vú em chăm sóc ba tiểu hài vậy... Chu Phàm cố nén xung động muốn ôm mặt, nghĩ.
Đợi lúc đêm dài, Chu Phàm gọi Tiểu Quyển tới, hắn dặn dò:
- Ngươi trông chừng nó, ta ngủ, nếu có chuyện gì thì đánh thức ta.
- Chủ nhân, ngươi yên tâm, có ta rồi.
Tiểu Quyển võ vỗ ngực, tràn đầy tự tin nói.
Chu Phàm nhìn trận pháp hắn bố trí và Tiểu Tiểu Quyển đang tuần tra, nghĩ chắc không có vấn đề lớn, nhưng đối với Tiểu Quyển, hắn thật sự không yên lòng, xụ mặt nói:
- Vậy giao cho ngươi, nếu lại làm loạn gì, ta bán ngươi đi.
Chu Phàm thường xuyên dùng chuyện này uy hiếp Tiểu Quyển, Tiểu Quyển cũng sợ nhất cái này, nàng lại vội vàng gật đầu nói:
- Ta đêm nay không ngủ cũng phải canh chừng tốt tiểu chủ nhân.
Chu Phàm lại dùng tay chạm nhẹ vào tiểu hắc long, nói với nó hắn buồn ngủ, cũng không quanh nó có hiểu hay không, mang theo tâm tình phức tạp thiếp đi.
Trong lòng hắn có quá nhiều chuyện muốn hỏi Chu Tiểu Miêu, nếu không hắn cũng không biết nên xử lý tiểu hắc long này thế nào.
Chu Phàm vừa ngủ, tiểu hắc long bỗng nhiên cũng chớp chớp mắt, nó lắc lư bay đến trên ngực Chu Phàm, cũng ngủ say.
Tiểu Quyển hơi ngẩn ra, có điều tiểu hắc long đang ngủ, nàng không đánh thức tiểu hắc long, mà là trơ mắt nhìn chằm chằm tiểu hắc long.
Nàng không muốn bị chủ nhân bán đi.
Tiểu cẩu nửa ngồi, nó lắc lắc đuôi, tựa đầu xuống đất, cũng híp mắt lại, hôm nay nó một ngày không ngủ, cũng mệt rồi.
Trên thuyền sương mù phiêu đãng, Chu Phàm vừa mở mắt ra nhìn quét xung quanh, nhìn thấy Thực Phù chỉ hơi gật đầu, hắn cấp tốc tìm kiếm thân ảnh của Chu Tiểu Miêu, nhưng hắn nghe thấy tiếng sủa từ dưới chân truyền đến.
Điều này khiến Chu Phàm giật mình, hắn còn chưa cúi đầu, tiểu hắc long đã bổ nhào vào ngực hắn, thân mật sủa gâu gâu. Điều này cũng hấp dẫn tâm mắt của Thực Phù, nàng khẽ nhech miệng nói:
- Đây là rồng. .. Hay là chó?
Lúc trước nàng chưa từng thấy rông, nhưng cũng từ trong một số điển tịch Ma chi nhất tộc cướp được của nhân loại xem qua ghi chép về rồng, ngoại hình này chắc là rông, nhưng vì sao lại sủa tiếng chó?
Chu Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu hắc long, ngay cả câu hỏi của Thực Phù cũng không trả lời.
Sao nó vào được?
Chu Tiểu Miêu từ trong sương mù đi ra, nàng cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu hắc long, qua một hồi lâu mới thu liễm thần sắc trên mặt, bình tĩnh nói:
- Chúc mừng, đây là người phụ tá thứ hai của ngươi.
- Người phụ tá...